Ngày hôm qua vì đáp máy bay muộn, Triệu Ảnh Quân và Lương Khê đành tạm thời thuê khách sạn ngủ qua đêm, sáng hôm nay lại tiếp tục lên đường.
Địa điểm du lịch lần này gọi là Vân Luân - suối nước nóng bậc nhất cả nước. Vân Luân tọa lạc giữa sơn thủy, như một bát trà đặt vào lòng bàn tay đúc từ đá, bốn bề thác đổ nước trong veo, ngẩng đầu còn có thể thấy được bầu trời xanh biếc, từng đám mây trắng lượn lờ.
Lễ qua được một ngày, lượng khách du lịch cũng giảm, hai người xếp hàng khoảng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lượt. Hoàn tất xong thủ tục nhận phòng tại quầy tiếp tân, Triệu Ảnh Quân và Lương Khê mới xách vali lên tầng.
Kiến trúc ở đây giống như một tòa tửu lâu trong phim cổ trang, toàn bộ đều dựng lên từ gỗ nguyên chất, ngay cả cách bài trí, vật dụng trang trí đều tuân theo nề nếp thời phong kiến. Lương Khê đi trên bậc thang gỗ, cái chân trái cứ một bước lại kéo thành hai, khó khăn nhấc lên cao, đi được nửa đường, tấm lưng Lương Khê đã ướt đẫm.
"Lên đi." Tiếng nói của Triệu Ảnh Quân.
"..." Lương Khê sững người giây lát, không biết từ bao giờ Triệu Ảnh Quân đã ngồi ở trước, đưa lưng về phía cậu: "Anh không sao, sắp đến rồi."
Triệu Ảnh Quân vẫn bất động tại chỗ: "Anh tự mình lên, hay… em bế anh lên?"
Bế anh lên… Lương Khê biết tính cách Triệu Ảnh Quân đã nói thì nhất định sẽ làm, dù xấu hổ cậu cũng chỉ có thể leo lên lưng để anh cõng, chỉ sợ tên nhóc này thật sự bế mình lên phòng.
"Lỡ có nhà báo chụp được cảnh này thì sao?" Lương Khê vòng tay qua cổ, đầu tựa vào lưng anh, tuy miệng càu nhàu nhưng trên mặt không cách nào giấu đi niềm hạnh phúc.
Tấm lưng này thật vững chãi…
Triệu Ảnh Quân một tay xách vali, một tay giữ mông Lương Khê, nhẹ nhàng đi lên: "Viết chúng ta trời sinh một đôi, nam nam tuấn tú, vĩnh kết đồng tâm…"
"Ha ha… vậy anh với em sẽ phải lên hot search một thời gian cho xem." Lương Khê khẽ cười khúc khích.
"Đáng lẽ em nên đặt phòng từ một tháng trước." Triệu Ảnh Quân bất ngờ nói.
Lương Khê khó hiểu: "Tại sao? Hiện tại cũng rất tốt mà."
"Khê Khê ngốc quá." Triệu Ảnh Quân xụ mặt: "Nếu đặt trước, dĩ nhiên em sẽ đặt phòng ở tầng trệt, không để anh leo lên leo xuống vất vả."
"Em…" Trái tim Lương Khê vì câu nói của anh mà lệch nhịp: "Quân Quân, anh yêu em quá đi mất."
Triệu Ảnh Quân khẽ cười: "Em thì yêu anh đến chết."
Hai người bên này hi hi ha ha vui vẻ, không biết ở dưới chân cầu thang có một người đang lạnh lẽo nhìn đến, nắm tay co lại, kìm nén lửa giận trong lòng.
*** *** ***
"Đông Quân, nghe em giải thích."
"Tống Y Na." Thẩm Đông Quân gầm lên: "Cô đừng nói với tôi việc này chỉ là tình cờ."
"Em… em." Tống Y Na trượt dài xuống sàn phòng, ôm mặt bật khóc.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Tống Y Na, Thẩm Đông Quân mệt mỏi đến bên giường, ngả người nằm xuống. Cái thai trong bụng Tống Y Na đã được hai sáu tuần tuổi, Thẩm Đông Quân vốn không muốn mang cô ra ngoài chơi, nhưng dưới áp lực của phụ huynh chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh.
Thời gian, địa điểm đều do một tay Tống Y Na lên kế hoạch. Nào ngờ khi đến nơi, Thẩm Đông Quân lại phát hiện Lương Khê cũng ở Vân Luân, đây là chứng tỏ điều gì? Tống Y Na từ lâu đã biết người nọ ở đây, cô ta lại mang anh đến nơi này nhìn bọn họ thân thân mật mật… Con m* nó, Thẩm Đông Quân anh còn không nhìn ra suy tính trong lòng cô ta.
"Đông Quân." Thanh âm Tống Y Na thật nhẹ, mỗi tiếng gọi Đông Quân đều dịu dàng đến thế, cả thế gian đều có thể nhìn ra cô yêu Thẩm Đông Quân nhiều bao nhiêu, duy chỉ anh là không thấy: "Em thừa nhận bản thân ích kỷ, nhưng em yêu anh thật lòng, chia tay chưa bao lâu hắn đã tìm được người đàn ông khác. Đông Quân, tên đó căn bản không yêu anh, thứ hắn muốn chính là tiền."
"Tiền?" Thẩm Đông Quân từ trên giường bật dậy, mắt đối mắt nhìn Tống Y Na: "Tiểu Khê tham tiền càng tốt, ông đây sẽ cho em ấy tất cả. Tống Y Na, thứ tôi không thiếu chính là tiền!"
"..." Tống Y Na nhìn anh đầy chua xót, giọt nước mắt lăn dài trên mi, nhưng người nọ không có vẻ gì là đau lòng: "Nếu không yêu, anh kết hôn với em để làm gì?"
Thẩm Đông Quân im lặng, bầu không khí lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
"Yêu sao?" Rất lâu sau Thẩm Đông Quân mới thốt ra hai từ, cũng chẳng biết là hỏi cô hay tự hỏi chính mình, nhưng rất nhanh đã có đáp án: "Tôi chưa từng yêu cô."
"..." Cả thế giới do Tống Y Na dệt lên, nháy mắt vỡ nát. Trong thế giới đó, Thẩm Đông Quân là một người chồng thương yêu cô hết mực, là một người cha tốt, gia đình bọn họ bên nhau sống rất hạnh phúc.
Nơi đó sẽ không có ai tên là Lương Khê, cả thời thanh xuân chỉ có hai người Tống Y Na và Thẩm Đông Quân, bọn họ quen nhau từ trung học, cùng trải qua đại học, cuối cùng sẽ nắm tay nhau tiến vào lễ đường.
Nhưng tất cả mộng tưởng cô khó khăn dựng lên, giờ phút này đã bị anh đập tan..
"Ha ha ha ha ha…" Không khóc nữa, trước mặt người đàn ông này dù cô có khóc đến tê tâm liệt phế, anh ta cũng sẽ không thèm đoái hoài đến, việc gì cứ biến bản thân trở thành con ngốc chứ. Tống Y Na cười đến càn rỡ, trông qua không khác gì phát điên, từ dưới đất đứng lên.
Chân mày Thẩm Đông Quân cau lại, khi nhìn đến cái bụng to của Tống Y Na chỉ có thể dằn xuống lửa giận, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng nhắc chuyện không vui."
Tống Y Na đứng yên tại chỗ, không phản ứng, Thẩm Đông Quân hết cách, chỉ có thể tự mình ngồi dậy kéo cô đến giường.
"Tôi hứa với em sẽ không đến gặp Tiểu Khê nữa." Thẩm Đông Quân nói.
"Thật sao?" Tống Y Na mở to đôi mắt ngập nước hỏi anh, cô sợ bản thân sẽ hy vọng rồi lại thất vọng.
"Thật." Thẩm Đông Quân thỏa hiệp, dù sao giữa anh và Tiểu Khê cũng không thể ngay lập tức quay lại, chờ khi đứa trẻ được sinh ra, anh sẽ ly hôn Tống Y Na, sau đó mới lần nữa quay về tìm em ấy.
"Em tin anh." Cô vẫn là không buông được, lần nữa ngã vào lòng anh.
Có một loài gọi là "thiêu thân", dẫu biết là chết vẫn cứ thích đâm đầu vào lửa.