Trong giấc mơ, đã đi tới ngồi chùa mang tên là Đế Linh nhưng trước mắt lại là một khung cảnh mờ ảo trong làn khói sương và không còn nhìn rõ ngôi chùa đó trông ra sao nữa nhưng vẫn đi tiếp, tiếp tục đi, đi theo linh tính mách bảo liền cũng dần thấy sự xuất hiện của ngôi chùa ấy, vẫn như ngày nào mang nét giản dị nhưng xung quanh luôn rất nhiều tiên khí của trời ban, dần dần bước ra một ông cụ có mái tóc lẫn râu đều bạc trắng xóa, cầm chiếc gậy gỗ bước tới lại gần.
“Đã lâu rồi không gặp”
Ông cụ chỉ nói vậy rồi cũng dần chìm vào làn sương, ngơ ngác tìm kiếm cũng không thể nào nhìn thấy nữa chỉ thấy một giọng cười văng vẳng bên tai.
Ngôn Triết Kì đột nhiên bật dậy trong đêm, hóa ra chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại coi đó chính là một điềm báo, nhớ lại thì ngày đó anh đã từng đến chùa Đế Linh ở kiếp đó và cầu xin tìm gặp lại được người mà mình yêu thương, phải chăng là vì anh đã gặp được lại người ấy rồi nên muốn anh đến để tạ ơn hay không.
Ngay lập tức Ngôn Triết Kì tìm kiếm thông tin của ngôi chùa này nhưng có vẻ là rất nhiều ngôi chùa cũng mang tên “Đế Linh” ở thời bây giờ nên rất khó có thể tìm ra được còn nếu đi tìm từng ngôi chùa một thì lại rất khó vì đa số các chùa tên “Đế Linh”đều ở trên những con núi rất cao.
Cả đêm không ngủ vì suy nghĩ nên sáng ra Ngôn Triết Kì có mất tập trung trong cuộc họp. Hôm nay tiếp tục buổi họp của ngày hôm qua, vì dự án này rất cần thời gian chuẩn bị nên việc nào cần làm trước đều sẽ đẩy gấp tiến độ.
“Sau khi suy nghĩ và cũng xem lại video của buổi Casting, hơn nữa tôi rất tin tưởng về cảm nhận của tác giả, cũng là mẹ đẻ của tác phẩm vậy nên chốt diễn viên lần này tôi sẽ để cô Giang chọn”
“Nhưng mà…”
“Đạo diễn Từ, Lần này thì tôi xin thứ lỗi với anh, nếu trong quá trình quay diễn viên không phù hợp tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm”
Sau khi Ngôn Triết Kì nói vậy thì đạo diễn cùng không lên tiếng nữa vì một khi Ngôn Triết Kì đã nói thì rất khó để thay đổi quyết định chỉ là Giang Vân Ni không ngờ ý kiến của mình lại được chấp nhận và lại còn được tùy ý lữa chọn diễn viên nữa.
“Về phần chọn diễn viên tôi chỉ nói ra cái nhìn phù hợp còn lại những diễn viên khác thì vẫn nên học hỏi làm phiền đạo diễn Từ nhiều ạ”
Giang Vân Ni quả thực không phải khiêm tốn mà cô muốn diễn viên chính là phụ đảm nhiện phần vai quan trọng trong tác phẩm phải thực sự đồng cảm được với nhân vật, giống nhân vật thì khi diễn đó mới chính là cảm xúc thực sự.
Buổi họp kết thúc, cô vừa chuẩn bị ra khỏi phòng họp thì Ngôn Triết kì đi theo ở đằng sau.
“Cô Giang”
“Ngôn tổng, có chuyện gì sao?”
“Chuyện là nhà tài trợ kim cương trong dự án này là một tập đoàn may mặc có tiếng ở Pháp, sẽ đầu tư toàn bộ trang phục diễn cho chúng ta vậy nên cô có thể cùng tôi sang đó một chuyến để kí hợp đồng được không?”
“Nhưng việc này tôi nghĩ mình không có liên quan”
“Tại sao lại không?Cô là biên kịch chính và cũng là tác giả của bộ chuyển thể này, việc đi kí hợp đồng cũng là một phần tạo mối quan hệ tốt”
Giang Vân Ni suy nghĩ một hồi thì cũng thấy cũng rất đúng, nếu đi kí hợp đồng lần này danh tiếng trong giới biên kịch của cô sẽ càng thuận lợi hay sao, hơn thế lại có thêm một nhà tài trợ tốt.
“Vậy được, tôi sẽ đi, khi nào thì sẽ bay?”
“Là tuần tới này, tôi sẽ thông báo cho cô ngày giờ cụ thể”
“Được, chào anh, tôi đi trước”
“Có gọi được xe chưa? Nếu chưa thì thư kí An đưa cô về”
“À không cần, tôi có bạn đón rồi, chào anh!”
Ngôn Triết Kì nhìn theo bóng lưng cô ra khỏi cửa, trèo lên chiếc xe BMW màu trắng bạc, nhận ra người lái trong xe là con gái mới yên tâm quay người lại bước tiếp, anh cảm giác Giang Vân Ni chưa khi nào gặp anh mà thoải mái, mối quan hệ này đúng nghĩa theo hợp đồng.
Giang Vân Ni lâu ngày không gặp Ni Áo thì vui mừng khôn xiết, hai người chốt rằng ngày hôm nay sẽ đi bung xõa một chuyến vừa là mừng Giang Vân Ni kí được một hợp đồng tốt, dần chuyển mình sang thành một biên kịch thực thụ và hai là Ni Áo bạn thân cô vừa mới có người yêu mới.
“Sao, anh chàng đó như thế nào hả?”
“Ừm, hiện tại thì vẫn ổn, không biết sao này sẽ như thế nào nhưng bây giờ mình cảm thấy anh ta rất được, rất biết cách chăm sóc mình”
“Vậy thì được, vậy thì mình đã yên tâm rồi, không còn những ngày tháng cậu ở Anh suốt ngày than với mình là làm gì để có người yêu, rồi muốn có người yêu phải như thế nào? Lại còn than với một đứa chưa yêu như mình cơ chứ”
“Cậu đó Ni Ni à! Cũng nên có người yêu đi thôi, hai mươi lăm tuổi rồi chứ ít chi đâu, nếu còn không chịu yêu thì đến bao giờ hả?”
“Mình có tình yêu mà, tình yêu của mình chính là tác phẩm, mình dành hết tình yêu vô đó đó”
“Miễn bàn luận luôn”
Hai người trước tiên là đi ăn trước, một món tủ luôn chính là lẩu chua cay Vân Nam. Hai người vừa ăn vừa suýt xoa cái vị cay nồng, mặc dù đây chỉ là một quán nhỏ ven đường nhưng lại chính là minh chứng cho tình bạn hơn mười năm của hai người.
“Lâu lắm rồi mới được ăn lẩu cay, mình là mình chờ cậu về để đi ăn thôi đấy!”
“Hehe, thì chẳng phải mình đã về rồi đây sao! Từ giờ chỉ cần là cậu gọi thì có nửa đêm mình cũng dậy đi ăn với cậu, được chưa?”
“Cậu á, đã ngủ rồi thì sấm đánh mang tai cũng không có dậy được đâu ở đây mà nửa đêm sao”
Hai người vừa ăn vừa trọ chuyện đủ điều trên trời dưới bể, chưa bao giờ mà Giang Vân Ni cảm thấy vui vẻ như vậy, đúng là ở cạnh người cùng tần số, cùng năng lượng thì kể cả chỉ đứng nhìn nhau thôi cũng thấy thoải mái.
Ngôn Triết Kì kết thúc công việc ở công ty cũng đã muộn, lúc trở về ngang qua quảng trường lớn, dừng lại đèn đỏ liền nhận ra bóng dáng của một người quen thuộc, anh thấy cô cùng bạn thân đang ngồi trên bậc thang ăn kem, vừa cười vừa nói, một hình ảnh lạ lẫm nhưng cũng lại vừa quen thuộc. Nếu như ở kiếp đó thì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy nụ cười của cô thì cho đến kiếp này thì nụ cười ấy lại thật khó kiếm, thấy cô vui vẻ, cười không để ý cho bản thân hình tượng nhưng lại khiến Ngôn Triết Kì bất giác khẽ cười.
Thật ra khi đến với các kiếp, điều quan trọng nhất chính là tìm lại người yêu thì cho tới kiếp này, mặc dù chưa là gì của nhau nhưng nếu nhìn thấy người ấy vui vẻ như vậy cũng làm bản thân cảm thấy hạnh phúc, miễn là người ấy không cô đơn như lúc ấy, ra đi trong sự lạnh lẽo, càng nghĩ về điều đó càng khiến Ngôn Triết Kì rất hối hận nhưng thấy cô ở hiện tại thì cảm xúc có lỗi cũng vơi đi bao phần.
Giang Vân Ni trên đường bạn thân đưa về, mọi cảm xúc vui vẻ thì liền bị trùng xuống bởi một tin nhắn tới.
“Tôi được chọn làm nam phụ, thôi cũng được, một trải nghiệm mới, thế mà cô nói sẽ ủng hộ tôi…”
Không khó để nhận qua bản thân người nhắn đang trong tâm trạng bị hút hẫng, dường như cố gắng là vậy nhưng kết quả nhận lại thì không được như mong đợi vậy.
“Dịch Dương, thật ra tôi biết cậu rất có năng lực nhưng vai phụ này rất giống với cậu, nếu cậu nhận vai này thì tôi nghĩ cậu sẽ làm rất tốt”
“Đúng rồi, cảm xúc nhân vật mới chính là cốt yếu để làm nên phim mà nhỉ? Tôi quên mất đấy”
Giang Vân Ni nhau mày, ý điệu trong từng câu nhắn của Dịch Dương có vẻ rất khác, hình như cậu ấy đang hiểu lầm cô điều gì đó. Cô sợ trong buổi họp hôm đó đã có ai truyền đạt lại mà không đúng ý của cô cho cậu ấy.
“Có lẽ, cậu vẫn chưa hiểu ý tôi, ngày mai chúng ta cùng leo núi rồi tôi giải thích nhé!”
Nhưng Dịch Dương lại không trả lại lại nữa, suốt cả đêm đó làm Giang Vân Ni rất bồn chồn, điều cô sợ nhất chính là bị hiểu lầm, nếu không được giải thích chắc chắn cô sẽ bứt rứt không thôi mất. Chỉ mong tới sáng có thể gặp cậu ấy.
Nhưng chỉ là, cậu ấy không có tới, Giang Vân Ni chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ kể cả khi trờ đã sáng hẳn, mặt trời đã soi gần lên đỉnh đầu thì vẫn không thấy bóng dáng đâu hết. Suốt cả ngày Giang Vân Ni không có tinh thần làm việc, nhìn dòng tin nhắn gửi đi hôm qua vẫn chưa thấy hồi âm lại, chỉ mong sao một điều rằng là do lịch trình bận nên hôm nay không thể tới chứ không phải là vì giận cô mà đúng không!?