Qua một ngày trên biển, đoạn đường đến đảo Hải Vọng còn rất xa.
Sáng sớm tinh mơ, hừng đông rạng sáng ở đường chân trời, ánh sáng lấp lánh trên mặt biển như có thủy tinh, Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc dậy sớm nhất, đứng bên mạn tàu ngắm bình minh nắng mai.
Gió sớm nhẹ hôn lên gò má nàng thiếu nữ đang hướng về phía mặt trời, Trịnh Kiệt Luân từ phía sau ôm lấy Tinh Lạc, cả hai ngắm bình minh, tận hưởng không khí tươi mát buổi sớm.
Nhưng nói đến thức dậy sớm nhất phải là Doãn Linh, từng hừng đông năm giờ sáng đã thức dậy. Nguyên nhân dậy sớm là vì không quen chỗ, hơn nữa ở tiệm bánh Doãn Linh cũng dậy rất sớm.
Doãn Linh xuống khu vực nhà hàng, đi vào trong khu bếp rộng lớn, không có gì để làm khiến cho Doãn Linh có chút khó chịu cho nên cô muốn làm một món bánh gì đó, kho nguyên liệu trên du thuyền nhiều đến nổi có thể dùng cho cả một năm, bất kể là nguyên liệu gì cũng có đủ, còn có cả một tầng hầm trồng trọt và bảo quản các loại rau củ.
Doãn Linh đứng trong gian bếp rộng lớn, bởi vì còn rất sớm nên khu bếp chẳng có ai, bên ngoài qua lại chỉ có những thuyền viên làm việc. Khởi động cơ thể bằng vài động tác vặn vẹo xương khớp, nguyên liệu đầy đủ như thế này, hầm chứa có hải sản vô cùng tươi ngon bơi qua bơi lại.
Doãn Linh quyết định sẽ làm pizza hải sản, thêm cả món bánh bạch tuộc, đều là những món ăn vô cùng thích hợp cho mọi người, lại còn rất phù hợp với mẹ bầu Tinh Lạc kén chọn.
Tiện thể thì Doãn Linh sẽ nấu luôn bữa sáng, nấu ăn là sở thích của Doãn Linh mà, đứng ở gian bếp rộng, kho nguyên liệu, hầm chứa có tất cả mọi thứ, Doãn Linh chẳng khác nào được đứng giữa thiên đường, còn cô là cô tiên nhỏ thoả thích bay múa.
Bữa sáng chỉ nên ăn lành tính một chút, không nên đậm vị. Doãn Linh múa qua múa lại trong gian bếp, trông như nàng tiên nhỏ đang chăm chút cho khu vườn của mình.
Thoạt qua một khoản, Doãn Linh ở trong bếp bỏ quên thời gian, cô đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản, món chính là cháo yến mạch, món phụ là sữa chua trái cây bổ trợ cho hệ tiêu hoá.
Bếp trưởng đi vào, ông định bắt tay vào làm bữa sáng đã nhìn thấy cô.
"Tiểu thư, cô ở trong này làm gì thế?"
Hỏi xong, bếp trưởng ngửi thấy mùi yến mạch đặt trưng thơm lừng, nhìn chiếc nồi to đặt trên gian bếp, ông hỏi.
"Cô đã làm xong bữa sáng rồi sao?"
"Dạ rồi."
Doãn Linh cười đáp rồi nhìn vào chiếc nồi to.
"Chỗ này sợ là sẽ không đủ cho tất cả mọi người trên tàu, bác nấu thêm đi ạ."
"Cô nấu gì thế?"
Bếp trưởng đi đến chỗ Doãn Linh, giây sau đó liền trầm trồ.
Ra khỏi gian bếp, Doãn Linh đi ra phía bên ngoài mạn tàu, dự là sẽ ngắm mặt trời, hít thở không khí sáng sớm một chút. Bắt gặp Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc cũng đang ngắm mặt trời mọc, không khí lãng mạng như vậy, Doãn Linh cũng không muốn làm phiền, thế là cô đi ngược vào trong.
Chân tiến đến phòng ngủ, tay đưa lên vừa định chạm chốt, chợt cô nghĩ đến gì đó, bước chân ngược lại tiến đến căn phòng bên cạnh, hai tay nắm chốt cửa vặn nhẹ, miệng cười khanh khách, sau đó khe khẽ đẩy cửa đi vào.
Cô muốn nhìn trộm xem họ Lục anh đã dậy chưa, rón rén nép vào phòng rồi chậm chậm đóng cửa lại.
Cạch.
Cửa đóng lại, chốt cửa phát ra một âm rất nhỏ.
Doãn Linh nhón bàn chân, bước chân không phát ra tiếng động nào đi đến mục tiêu nằm trên giường.
Anh nằm nghiêng, chỉ đủ nhìn thấy lưng rộng vai lớn, Doãn Linh đến bên giường, nghiêng người nhòm qua nhìn gương mặt mỹ nam đang ngủ.
Dự là chỉ rình trộm anh một chút, xem xem đêm qua anh ngủ cùng ma nữ có ngon không, ấy thế mà chỉ vừa nhòm người qua nhìn, cánh tay to kia đã động đậy, anh câu lấy người Doãn Linh, kéo cô ngã phịch xuống nằm gọn vào lòng.
"Ấy chà chà, có trộm này, anh bắt được trộm rồi."
Giọng anh nghe chẳng giống đang ngủ, vô cùng hưng phấn nói.
Doãn Linh bị kéo xuống, chỉ kịp phản ứng a á một tiếng đã nằm gọn trong lòng anh, cô vội ngẩn mặt.
"Anh không phải là đang ngủ à?"
Lục Tiến nhếch cao khoé môi gợi cười, anh đúng là đang ngủ, nhưng đã bị đánh thức bằng âm thanh đóng cửa kia.
Dù tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đủ để đánh thức cảnh giác của anh, lúc đầu anh quả thật nghĩ là một tên trộm nào đó, nhưng sau khi cửa đóng lại, kẻ trộm mang theo mùi hương bột mì, hôm nay đậm đà hương yến mạch.
Chỉ mùi hương đã đủ để cho anh nhận ra kẻ trộm gan dạ này là ai, nghĩ đến mùi hương có chút lạ của Doãn Linh.
Lục Tiến đang nằm cao hơn liền thả cô ra, cơ thể cao to trườn xuống thấp, anh trườn người thấp xuống để cô nằm trên cao, để chính mình ở trước ngực Doãn Linh, tay ôm lấy thân thể vừa mới từ trong bếp đi ra. Mặt vùi vào đồi ngực mềm mại, rít vào một hơi thật sâu trên ngực áo Doãn Linh.
"Em thơm quá..."
Giọng anh vừa là sảng khoái, vừa là mờ mịt. Mặt anh vùi sâu vào lòng Doãn Linh, cố ý dụi vào đôi ngực tròn mềm mại, tham lam hít lấy hít để hương thơm, dường như muốn xuyên qua lớp vải vóc hôn lên mềm mại to tròn.
Trên người cô hôm nay không chỉ là mùi sữa mùi bột mì, còn có hương yến mạch bùi bùi, trộn lẫn thật ngọt ngào khiến cho Lục Tiến rơi vào vực mê luyến không muốn rời.
Doãn Linh đột ngột bị ôm xuống, sau đó đột ngột bị anh ôm dính lấy, mặt mũi anh cứ thế dụi vào trong ngực, người đàn ông này có chiếc mũi vừa cao vừa dài, cứ thể thẳng tắp dụi vào ngực Doãn Linh, anh lại rít vào một hơi thật sâu, đến khi không thể hít vào thêm được nữa, Lục Tiến thở ra hơi nóng, toàn bộ đều thổi vào lồng ngực Doãn Linh.
Ấm nóng phủ lên ngực, Doãn Linh rùng mình nhẹ, miệng hé ra kêu gọi.
"Anh này..."
"Bà Lục sáng sớm đã làm gì thế? Người em thơm quá."
Lục Tiến đã chặn lời Doãn Linh, không cho cô kịp mở miệng, hai cánh tay anh câu chặt thân thể mềm mại, như đứa nhỏ bám víu lấy mẹ nó, giọng nói mờ mịt hẳn đi, ở trong lòng cô, nhắm mắt tận hưởng mềm mại cùng dịu ngọt.
"Hửm? Em làm gì?"
"Em nấu bữa sáng."
Doãn Linh trả lời, hai tay hạ xuống chạm vào vai anh, muốn đẩy anh nhích ra một chút, anh cứ chôn vào người cô rồi thở phì phò như thế, Doãn Linh vừa ngượng vừa nhột.
"Lục Tiến, nếu anh tỉnh rồi thì dậy đi."
Đầu óc Lục Tiến sớm mụ mị rồi, mùi hương dịu ngọt mê mẩn tinh thần anh từ sớm, lúc này thân thể hai người lại còn dính sát. Lại còn chưa nói, đàn ông vừa mới ngủ dậy, chỗ hung hãn kia luôn trong tình trạng đã sẵn sàng.
"Ai đã bảo anh tỉnh táo chứ?"
Anh bỗng cười, rất ít khi Doãn Linh chủ động đến gần anh, lúc này là thời cơ ít ỏi hiếm hoi nhất dành cho anh, anh phải tận hưởng một chút, giọng Lục Tiến ồ ồ, cánh tay ôm chặt thắt lưng của Doãn Linh, bàn tay luồn vào trong vạt áo, chạm lên da thịt mà mân mê, tay anh không an phận vuốt theo đốt sống lưng, chạm đến khoá áo con.
Động tác anh không nhanh cũng không chậm, mon men theo từng đốt lưng chạm đến khoá áo, sau đó chỉ nghe một tiếng bung ra.
"Này..."
Khoá áo con bị mở, phía trước ngực không được cố định nữa, bàn tay men theo dây áo con kéo xuống, anh dụi mặt một cái, áo con tụt xuống, đồi ngực lập tức trở nên mềm mại vô cùng.
Anh vùi vào, cách một lớp vải vóc tận hưởng cô, giọng khẽ nhắc.
"Là em trèo lên giường anh trước."
Nói rồi Lục Tiến há miệng, cách lớp áo gặm lấy nụ hoa.
Doãn Linh rùng mình, bị kẹt chặt hệt như con chuột dính bẫy, nhất thời bối rối nói năng loạn xạ.
"Anh này... Đừng có mà... Loạn..."
Lục Tiến đang say mê, không nghe thấy lời cô nói, có qua thì cũng chỉ nghe âm thanh cô hít thở, gặm mút nụ hoa, cứ thế mà xuyên lớp áo tận hưởng, nhuộm ướt thành một vết nước trên vải áo.
Hương thơm cùng mềm mại khiến tâm trí anh mê muội, càng lúc càng chìm sâu, rất nhanh đã cảm thấy không đủ thoả mãn. Lục Tiến ngừng gặm mút, thả lỏng cô một chút, nhưng cũng chỉ thả lỏng để tiện cho anh hoạt động, còn cô thì vẫn bị anh ôm cứng trong tay.
Lục Tiến kéo cao áo Doãn Linh, chui tọt vào trong áo của cô, trực tiếp diện kiến đồi ngực to tròn thơm tho đã dụ ngọt anh bấy lâu nay.
Hôn lên đồi mềm mại căn mọng, trực tiếp in nụ hôn vào da thịt ấm nóng của Doãn Linh, Lục Tiến càng thêm quẩn trí, nghe thiếu nữ không ngừng phản ánh.
"Anh đừng có làm loạn nữa... Mau... Mau dậy ăn sáng đi..."
Thật ra thì bữa sáng cũng đang ở trước mặt anh rồi, vừa thơm vừa ngọt, phải nói là vô cùng vừa miệng anh.
"Anh theo đuổi em bao lâu rồi Linh nhỉ?"
"Ha... Hả?"
Doãn Linh trong cơn thẹn chỉ phản ứng lại câu hỏi của anh, đầu óc hiện tại chỉ có trống rỗng, không nghĩ ra câu trả lời, cô chỉ nhanh miệng nói.
"Anh dậy đi mà..."
Lục Tiến không đáp, há miệng gặm lấy nụ hoa, tận hưởng da thịt tươm ấm trong miệng, mềm mại bao quanh, anh còn nghe thấy nhịp đập loạn xạ của cô, gần như nó muốn nảy ra khỏi lồng ngực để gặp mặt anh, bàn tay anh cũng chẳng ở yên, mân mê trên tấm lưng trơn nhẵn.
Gặm mút nụ hoa chơi đùa đến đủ, nụ hoa bị anh trêu ghẹo điểm nhô nở rộ, Lục Tiến mới thả ra, anh vẫn không chui ra khỏi áo, ở yên bên trong chìm mình trong mềm mại.
Cơ hội hiếm có khó tìm, sau bao nhiêu ngày đêm nhịn nhục, tất nhiên anh phải nuốt lấy một chút.
Lục Tiến lại khẽ giọng.
"Bà Lục, em thoải mái một chút đi."
Tim cô lùng bùng như muốn nổ, lồng ngực phập phồng không dám hít thở, đôi mềm mại cũng vì thế e thẹn trước mặt anh, có vẻ như cô căng thẳng quá rồi.
Lục Tiến thả bàn tay từ tấm lưng dịch xuống phía dưới, ngạo nghễ chui vào trong lớp quần, thăm dò từ mông thịt chuyển sang phía trước.
Chạm qua lớp bảo hộ mong manh cuối cùng, giọng Lục Tiến càng thấp xuống, cơ thể anh nổi lên tham vọng chiếm lấy, mi mắt khẽ mở ra, chỉ thấy ánh mắt anh đỏ ngầu vì dục.
"Bà Lục, chúng ta vui vẻ một chút."
Anh quả là từng nói sẽ đợi cô cho phép, cũng quả là có nói sẽ an phận chờ cô, nhưng mà nha, cái gì cũng phải có hạn mức.
Anh là một gã đàn ông, hệt như một con thú dữ trông chờ cô sập bẫy, cô là con nai nhỏ, cứ tung tăng qua lại trước cái bẫy của anh, như thế thì thật là quá mức chịu đựng của họ Lục anh rồi.
"Ha... Aa..."
Phòng ngủ vốn yên ắn lại trở nên mập mờ, ngoài kia bầu trời trôi trên mặt biển lại chẳng thể rọi sáng đôi nhân tình ở bên trong.