Đến buổi trưa mới có thể nhìn thấy hình dạng ông bà Phàm xuất hiện, Phàm Dương vào phòng đánh bia cùng Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến, Lâm Ninh nhập hội ngồi cùng Tinh Lạc và Doãn Linh.
Trên bàn trà đang chiêu đãi món pizza hải sản và bánh bạch tuộc.
"Uây da, bà Ninh đêm qua sóng biển dập dù quá đa, đến bây giờ mới ló mặt ra."
Doãn Linh cầm chiếc tăm que chọt vào viên bánh bạch tuộc hình tròn, gặm một miếng vào miệng liền trêu trọc Lâm Ninh.
"Quả là người được chồng chăm chút, sắc mặt hồng hào quá đi, không hổ danh là năng lượng tinh khiết mà."
Lâm Ninh đang gặm mẩu bánh pizza hình tam giác, mắt đẹp lườm qua cái miệng nói năng hàm hồ của cô bạn, ánh mắt bắn ra hình viên đạn đe doạ.
Với cương vị là bạn thân từ thuở mười sáu tuổi đến nay, Doãn Linh chẳng phải sợ Lâm Ninh, miệng càng lúc càng thao thao bất tuyệt.
"Ù ôi, nói không chừng vài ba bữa nữa là có em bé nhỏ bây giờ, tinh hoa hội tụ hấp thụ bây bi."
Lâm Ninh cắn miếng bánh pizza, một phát cắn ngấu nghiến hết tản pizza hình tam giác, một miệng phồng phịu nhai nhanh nuốt lẹ, ngay sau đó Lâm Ninh đứng bật dậy, chân vừa chạy về phía cánh cửa ngăn cách phòng bia, miệng vừa la lớn.
"Anh Lục ơi anh Lục! Anh Lục a, tôi nói cái này!"
Lâm Ninh đột nhiên chạy vèo đi, miệng không ngừng kêu lớn, Doãn Linh há ra, ngay sau đó mặt chuyển sang màu trắng, dù rằng không biết Lâm Ninh sẽ nói cái gì với họ Lục nhưng Doãn Linh có thể chắc chắn là chuyện không tốt cho cô.
Cái miệng nhọn hoắc kia của bà Ninh có thể thiêu dệt một câu chuyện bé tẹo teo chỉ bằng hạt đậu trở thành một thứ kinh thiên động địa. Doãn Linh bật dậy đuổi theo Lâm Ninh, Lâm Ninh chạy thẳng đến cánh cửa, tay kéo toạc cửa ra.
"Anh Lục! Tôi nói cái này này! Thật ra bà cô Doãn..."
Cửa bị mở toạc, ba người đàn ông bên trong giật mình nhìn về cánh cửa, tiếng la hét của Lâm Ninh chỉ nói được một đoạn đã bị chặn lại.
Doãn Linh theo sau Lâm Ninh, từ phía sau dùng hai tay bịt miệng Lâm Ninh lại, hướng về phía ba người họ cười hì hì như không có chuyện gì.
"Bà cô Doãn đây có làm ít bánh pizza và bánh bạch tuộc, các anh có muốn ăn không?"
Ba người đàn ông liền phì cười, còn ngỡ là chuyện gì hệ trọng.
Thế nhưng Lâm Ninh bị bịt chặt miệng liên tục lắc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe mở to, hai tay xua đẩy không khí phản ứng vô cùng. Doãn Linh hề hề cười, hai tay bịt chặt mỏ nhọn của Lâm Ninh lại, kéo Lâm Ninh lui ngược ra khỏi cách cửa, sau đó vung chân đạp cánh cửa đóng lại.
Cửa đóng lại rồi, Doãn Linh cũng phải kéo Lâm Ninh trở lại ghế dài mà Tinh Lạc đang ngồi mới dám thả tay ra.
"Cậu định tình báo cái gì hả?"
"Hức!" Lâm Ninh hất mặt, miệng lập tức nhọn hoắc.
"Tớ nói với anh Lục có ai đó cũng mong chờ lắm, mấy hôm trước còn tâm sự với tớ bảo rằng cảm giác dạo này "Nôn nao" lắm rồi."
Lâm Ninh liền thể hiện tài năng hô to biến lớn sự việc.
"Tuy rằng bề ngoài của ai đó rất là từ chối anh Lục, nhưng mà bên trong lại gất là hừng hực nôn nóng, chính là kiểu nghe xuân sang bỗng trong lòng thấy chứa chang."
Doãn Linh kích động phản ứng.
"Cậu nói bậy, tớ nói như vậy hồi nào?"
Lâm Ninh che miệng cười thầm.
"Ồ ồ, tớ nói bậy mà ai đó lại hốt hoảng quá, không có tật thì làm sao mà giật mình."
Doãn Linh thét lớn, chân đạp đùng đùng xuống sàn nhà.
"Bà Ninh!"
Lâm Ninh nào có kém, cô mập hơn Doãn Linh nha, hai cái chân dậm lung tung xuống sàn nhà, mặt phụng phịu như muốn thét lên cho cả thế giới nghe thấy.
"Bà cô Doãn!"
Tinh Lạc ngồi giữa nhìn hai người đối thoại, gương mặt ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt hoá thành hai hạt tiêu chớp chớp, khi thì xoay qua bên trái nhìn Doãn Linh la, xong rồi lại xoay sang bên phải nhìn Lâm Ninh hét.
Lâm Ninh và Doãn Linh như hai đứa trẻ chí choé với nhau, Tinh Lạc ngây ngơ một chút liền phì ra một tiếng cười.
"Haha."
Phòng đánh bia nhìn ra, cách âm hoàn toàn nên ba người các anh chẳng nghe được những cô nàng ngoài kia đang làm cái gì, chỉ nhìn thấy Doãn Linh và Lâm Ninh đứng đối đầu nhau, tay chống nạnh liên tục dậm dậm chân, Doãn Linh như mèo nhỏ xù lông mao, Lâm Ninh phì phò mặt thịt nọng nịu, Tinh Lạc ngồi giữa bật cười khanh khách.
Cả ba người dừng lại trận đánh bia, cùng nhau đứng nhìn ba nàng nhỏ bên ngoài, khoé môi tự lúc nào đã kéo thành nụ cười.
Buổi chiều, hoàng hôn xuống ở chân chời, du thuyền lênh đênh trên biển, bốn bề đều là mặt biển lấp lánh ánh chiều, hải âu bay lượn trên bầu trời, tiếng chim hải âu nghe thật yên bình.
Lâm Ninh cùng Doãn Linh đứng ngắm trời chiều, hoàng hôn đỏ rực hôn lên đôi gò má, mặt trời lấp lánh trên mi mắt Lâm Ninh, cô chợt nói.
"Nghĩ lại thì... Cậu không có gia đình ở bên cạnh, anh Lục cũng không, hai người đến với nhau, sau này chỉ cần có hai người sưởi ấm cho nhau là đủ rồi. Sau này, những đứa trẻ của hai người nhất định là đứa trẻ hạnh phúc nhất."
Lâm Ninh nhớ về đời trước, Doãn Linh đã mang theo đứa con năm tháng tuổi mà gieo mình xuống dòng sông Cửu, đời này lặp lại, Doãn Linh không gặp Chu Quốc Duy, đổi lại gặp được anh Lục.
"Anh Lục nhìn thoạt thì thấy đáng sợ, thật chất lại là một người rất ấm áp, lại còn rất hài hước nữa, anh ấy sẽ chăm lo cho cậu thật tốt."
Lời Lâm Ninh nói nghe như một người mẹ trẻ nhắn nhủ cho đứa con gái sắp phải lấy chồng xa vậy, bỗng chốc làm cho Doãn Linh cũng mủi lòng, cô nhìn hoàng hôn phía sa, nhìn từng cánh hải âu bay trên bầu trời màu cam đỏ.
"Ai mà có ngờ được tớ lại động lòng với anh ấy chứ, trước đây nhìn thấy anh ấy tớ chỉ muốn tránh xa một chút."
Lâm Ninh trả lời bằng một cách đơn giản nhất.
"Nếu đã là duyên phận nhất định sẽ về với nhau, hai người đã được định sẵn là như thế rồi, có tránh thế nào cũng không khỏi."
Nếu đã là duyên phận...
Mi mắt Doãn Linh hạ xuống, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tâm tình khó nói, gió nhẹ thổi qua mái tóc Doãn Linh, khoé môi chậm rãi cong lên thành nụ cười nhẹ, trong miên man suy nghĩ, Doãn Linh vô thức đáp.
"Duyên phận gì chứ, tớ và anh ấy làm gì có duyên phận, chỉ là may mắn gặp được thôi."
Doãn Linh lẩm bẩm càng thêm nhỏ, giọng gần như mất hút.
"Không giống như cậu và ông Phàm, dù ở thế giới nào cũng gặp nhau."
Lâm Ninh đang ngắm hoàng hôn dịu dàng, lời Doãn Linh lọt vào tai khiến cho cô sững lại, lời nói thật mơ hồ ám thị chuyện sâu xa.
Lâm Ninh không hiểu hỏi.
"Cậu nói gì thế?"
"Ý tớ là, tớ và Lục Tiến không giống như cậu và ông Phàm, cậu và ông Phàm dù có ở thế giới nào đi nữa, hai người cũng sẽ gặp nhau, dù là ở nơi nào đi nữa, tự khắt sẽ va vào nhau, đó mới gọi là duyên phận. Còn tớ với Lục Tiến ấy, chỉ là tớ may mắn gặp được anh ấy thôi."
So với kiếp sống trước, người Doãn Linh gặp hoàn toàn không phải là Lục Tiến, một đời trước của Doãn Linh chưa từng gặp qua Lục Tiến, cho nên cô mới nói, giữa cô và anh không có cái gọi à duyên phận, chẳng qua là kiếp sống này cô may mắn hơn một chút, cũng có thể nói vì có ký ức của kiếp sống trước, cô tránh được Chu Quốc Duy mới gặp được anh.
Doãn Linh xoay mặt sang nhìn Lâm Ninh, Lâm Ninh đã tròn xoe mắt nhìn cô vì những lời nói lạ lẫm.
Đây là lần đầu tiên Doãn Linh nói những chuyện lạ lẫn như thế này.
"Tớ hỏi này Lâm Ninh, vì sao cậu quay đầu vậy?"
Doãn Linh nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao Lâm Ninh lại quay đầu với Phàm Dương, cô đã từng rất thắc mắc.
Ở kiếp sống trước, sau khi cắt tay tự sát, tỉnh lại thì Lâm Ninh đã nhận được đơn ly hôn từ Phàm Dương, ngay sau đó Lâm Ninh không ngừng mong cầu nhanh nhanh đến ngày ra toà, mau mau thoát khỏi xiềng xích hôn nhân. Nhưng lần này lại thật khác, sau lần từ sát bất thành đó, Lâm Ninh tỉnh lại liền hoá thành người khác.
Giống như một kẻ ngốc vừa bước qua cõi chết, kiên quyết không muốn ly hôn, thậm chí còn muốn ôm thật chặt Phàm Dương. Đến mức có phải vứt áo trèo lên giường cũng phải làm, trong khi Lâm Ninh trong ký ức của Doãn Linh là một người rất chán ghét Phàm Dương.
Bởi vì cuộc hôn nhân này là dây xích ràng buộc cuộc đời tự do của Lâm Ninh, Lâm Ninh chán ghét Phàm Dương đến mức chỉ nhìn thấy cũng khó chịu mà phun ra một bãi nước bọt.
Lâm Ninh ở cùng một thời điểm lại thật khác biệt, Doãn Linh đã suy nghĩ rất lâu rồi, kết quả chỉ có một khả năng, thế nhưng Doãn Linh chẳng có chút bằng chứng nào cho loại chuyện hoang đường này cả.
Gió biển thổi phớt qua, tóc mái Doãn Linh lung lay bay nhẹ, Doãn Linh sâu xa nhìn Lâm Ninh, bờ môi khẽ mấp mấy.
"Tớ nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy, trừ khi..."
Việc đầu tiên sau khi Doãn Linh trở về thời điểm mười năm trước, cô muốn ngăn cản chuyện Lâm Ninh muốn ly hôn, nhưng cái ngày cô trở về cũng chính là ngày Lâm Ninh đã nằm trong bệnh viện. Cô vốn định sẽ nghĩ cách tách Lâm Ninh ra khỏi Lâm Ái Mỹ, không cho phép việc ly hôn với Phàm Dương xảy ra.
Ngày đó cô đến bệnh viện, nhìn thấy Lâm Ninh nằm trên giường bệnh, là gương mặt Lâm Ninh của năm hai mươi tuổi, khi vẫn còn là đệ nhất mỹ nhân ở Thành An, Doãn Linh không kiềm được nước mắt oà oà khóc. Thế nhưng khi Lâm Ninh tỉnh lại, Lâm Ninh liền thay đổi, chẳng hề muốn ly hôn nữa, cũng chẳng hề tin tưởng Lâm Ái Mỹ.
Trừ khi Lâm Ninh biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra...
"Nước sông Cửu thật sự rất lạnh."
Khoé môi Doãn Linh mấp mấy câu nói, không gian dường như đã đông cứng lại, Lâm Ninh sững sờ, đôi mắt không có điểm tựa mở tròn.
Phản ứng của Lâm Ninh đủ để Doãn Linh nhận ra, Doãn Linh nâng nhẹ khoé môi cười, vừa hay Lục Tiến đi đến.
"Hai người đứng đây nói gì thế? Bàn ăn đã xong rồi."
Doãn Linh xoay người, bước đi cùng Lục Tiến vào phía trong.
"Tụi em đang ngắm mặt trời thôi, chiều nay ăn gì thế ông Lục?"
Hai người đi rồi, Lâm Ninh vẫn đình chỉ một chỗ, cô chẳng thể nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Lục Tiến, cũng chẳng còn nghe tiếng sóng biển hay tiếng chim hải âu kêu, chỉ vang vẳng một câu bên tai.
"Nước sông Cửu thật sự rất lạnh."