Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 71: C71: Chương 71




Không có gì ngạc nhiên khi Lý Thư Ý kích động tới như vậy.

Từ khi Bạch Kính trưởng thành, người có thể khiến hắn quỳ chỉ có mỗi Bạch Vĩ Đường, đó là người đã dùng hết tâm huyết cả đời để nâng hắn đi lên, cho dù đối phương không yêu hắn, hắn cũng chưa từng có một tia nan kham khuất phục.

Đừng nói đến hiện tại ở trước mặt nhiều người như vậy.

Chỉ là chuyện này có vẻ rất nực cười, Bạch Kính lại coi y quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này, ngay cả Lý Thư Ý cũng không khỏi cười giễu, y tự hỏi bản thân mình đã quá vô tư hay là đã quá ích kỷ.

Bạch Kính vẫn đứng yên tại chỗ, cơn kích động vừa rồi rất nhanh đã tan biến, hắn nhìn vào đôi mắt giận dữ của Lý Thư Ý trong lòng lại có chút hối hận.

Có lẽ hắn đã nghĩ sai rồi, sau khi biết được chân tướng của năm xưa, cho dù Lý Thư Ý có chán ghét hắn đi nữa thì trong lòng Lý Thư Ý từ trước đến nay vẫn không muốn hắn phải trả một cái giá tương đương.

Không phải hắn cứ tổn thương Lý Thư Ý thì Lý Thư Ý phải dùng cách tương tự như vậy để tổn thương lại hắn, sau đó hai người xem như có thể hoàn toàn buông bỏ hết thù hận, xóa đi hết mọi khoảng cách.

Tình cảm vốn đâu phải là chuyện đơn giản đến như vậy?

Tả Minh Viễn và Bạch Hạo nhìn thấy dáng vẻ còn muốn động thủ của Lý Thư Ý, muốn bước tới ngăn cản nhưng vẫn có chút kiêng dè, cuối cùng chính là Cận Ngôn đứng bậy dậy chạy tới ôm lấy eo Lý Thư Ý đem người kéo ra.

Bác Ngô đang đứng ở phòng khách vừa phân phó cho người đi quét dọn, vừa đưa tay lên đè lại lồng ngực của mình thở dài mấy hơi. Tuổi già không thể chịu nỗi kí/ch thích như thế này nữa, ông lão sợ đến mức suýt chút nữa đã nhắm mắt chui vào trong quan tài.

Bệnh tình của Lý Thư Ý vốn dĩ vẫn chưa khá lên, vừa rồi còn tức giận đến như vậy nên đầu óc có chút choáng váng, Cận Ngôn kéo y ngồi lại ghế sô-pha y cũng không từ chối.


Bạch Kính nhìn môi y đã tái nhợt, nhanh chóng cho người đem lên ít cháo trắng cùng điểm tâm, lại lạnh mặt nói với Ngụy Trạch: “Cậu về đi, tôi không thể để Lý Thư Ý đi cùng với cậu.”

Bọn họ là bạn tốt của Lý Thư Ý, lo lắng đến thăm y là chuyện bình thường, nhưng mà muốn đưa Lý Thư Ý đi khỏi nơi này, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Ngay cả bản thân Lý Thư Ý cũng không được.

Phó Oánh bị hành động vừa rồi của Bạch Kính dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần cô có chút áy náy. Lý Thư Ý vừa mới trải qua cơn bệnh nặng, người vừa mới tỉnh, vẫn chưa ăn được chút gì, bây giờ vẫn nên là thời gian để y tĩnh dưỡng, cô không nên nhắc về chuyện ba năm trước, khiến cho Lý Thư Ý phải đi tính toán lại món nợ cũ này.

Phó Oánh nói với Lý Thư Ý: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe nha, lần sau em sẽ đưa bảo bảo tới thăm anh.”

Lý Thư Ý nghe Bạch Kính nói mới biết bọn họ tới đây là muốn đón y về chăm sóc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, y nói: “Sắp cuối năm rồi sẽ bận rộn lắm. Đừng lo cho anh. Đợi anh khỏe lại sẽ tự đến thăm bọn nhóc.”

Ngụy Trạch cũng dặn dò y vài câu, nếu y có việc gì thì phải liên hệ với mình, sau đó mới đưa Phó Oánh rời đi.

Tả Minh Viễn cũng không dám ở lại quấy rầy thêm, anh theo hai vợ chồng Ngụy Trạch ra về. Cận Ngôn ở lại ăn cơm với Lý Thư Ý, lại chờ y uống thuốc, thấy y muốn đi nghỉ cậu mới chuẩn bị rời đi.

Lý Thư Ý biết nhóc con này ở đây sẽ không được tự nhiên, lại nhìn thấy Bạch Hạo trước sau vẫn yên lặng, mặc kệ y châm chọc mỉa mai như thế nào cũng không tức giận, càng không nhiều lời giải thích, nên đành miễn cưỡng để cho Cận Ngôn đi theo Bạch Hạo.

Kỳ thật trước đó Lý Thư Ý đã nghĩ y chắc chắn sẽ không ở lại nơi này, y không muốn có bất luận quan hệ gì với Bạch Kính nữa. Nhưng y lại bị Bạch Kính cưỡng ép đưa về, lại nhì thấy phản ứng vừa rồi của người này, y biết mình không thể đi được. Lý Thư Ý cũng không thèm làm ầm ĩ với Bạch Kính để rồi y lại mang thêm một bụng bực tức, dù sao thì y cũng sẽ không làm phẫu thuật. Thân thể là của y nếu y không hợp tác, Bạch Kính còn có thể ép buộc y sao?

Buổi tối khi Lý Thư Ý trở về phòng đã dừng lại bên dưới cầu thang. Ban ngày Lý Thư Ý đã để ý thấy bức tranh bị y tháo xuống vứt đi kia không biết tại sao đã treo trở lại. Còn có vài thứ mà lúc trước y lấy đi đa số đều đã được mang đặt về chỗ cũ.

Lý Thư Ý nhìn bức tranh, hỏi Bạch Kính đang đứng ở bên cạnh: “Anh cho người tìm nó về?”


Bạch Kính “ừ” một tiếng, Lý Thư Ý mặt không cảm xúc nói: “Thứ mình không thích, hà tất phải miễn cưỡng bản thân mình thích?”

Nói xong không đợi cho Bạch Kính trả lời y đã xoay người đi lên lầu.

Lúc ngủ bọn họ vẫn ngủ cùng một giường, Lý Thư Ý không xua đuổi Bạch Kính. Y cũng không làm ra vẻ chỉ cần Bạch Kính đến gần một chút là y sẽ thấy bẩn, huống chi hai người bọn họ đều đã như vậy, còn có thể có chuyện gì? Mặc kệ bây giờ Bạch Kính đang phát điên cái gì, y chỉ cần theo hắn diễn xong một màn này là được. Y không tin người này có đủ kiên nhẫn đối với mình.

Lý Thư Ý đã ngủ, đột nhiên y nghĩ đến cái gì đó bất ngờ ngồi dậy, quay đầu lại hỏi Bạch Kính hắn vừa mới bước lên giường: “Anh với Ninh Việt đã từng “làm” ở chỗ này chưa?”

Con người Lý Thư Ý có thói quen ưa sạch sẽ, tuy rằng y với Bạch Kính không có quan hệ chính thức, y cũng không được coi là chủ nhân của căn phòng này hay chiếc giường này, cho dù Bạch Kính và Ninh Việt đã thực sự “làm” ở đây thì đó cũng là chuyện của người ta, y đâu có tư cách quản.

Nhưng tốt xấu gì y cũng đã ngủ ở chỗ này tận ba năm, y làm sao có thể hoàn toàn không bận tâm tới chứ.

Bạch Kính nghiêm túc nhìn vào Lý Thư Ý, tức giận đến mặt mũi xanh mét nhưng cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng. Hôm nay Ngụy Trạch đến khuyên hắn phải nên nhường nhịn Lý Thư Ý một chút, đừng giận dỗi cũng đừng lấy cứng đối cứng với y, cảm xúc quá kích động sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của Lý Thư Ý, hắn bây giờ làm sao dám nói một câu nặng lời.

“Không có, Ninh Việt chưa từng vào phòng này.” Bạch Kính dừng lại một chút mới bổ sung thêm, “Anh với Ninh Việt chưa từng phát sinh quan hệ.”

Lý Thư Ý biết không có thì an tâm nằm xuống ngủ, nhưng mà câu nói kế tiếp của Bạch Kính y không thèm để ý, một chữ cũng không tin. Thật giống như nói y không phải là đàn ông, không hiểu gì về chuyện của đàn ông, cũng không biết trong lòng đàn ông suy nghĩ cái gì vậy. Thời gian Ninh Việt ở lại đây cũng không ngắn, thật sự chỉ là tới dưỡng bệnh vẽ tranh thôi sao? Hay là bởi vì chân Ninh Việt bị thương, nên Bạch Kính thấy đau lòng thấy luyến tiếc không muốn chạm vào người kia.

Trong lòng Lý Thư Ý thầm nghĩ một người thì được nâng niu như bảo bối, còn một kẻ thì tự dâng mình tới cửa cầu “….” người ta cũng không cần, đột nhiên y cảm thấy tình yêu là một thứ không thú vị.

Đến lúc Bạch Kính tắt đèn nằm xuống, y không tự giác mà nhích về phía trước, muốn tránh xa ra một chút.


Lý Thư Ý nằm quay lưng về phía Bạch Kính, hắn cảm nhận được hơi thở bài xích từ trên người của đối phương, vốn dĩ muỗn đưa tay ôm lấy y, tay mới vừa nâng lên lại thu trở về, chậm rãi nắm lại đặt bên người.

Hắn nhìn mái tóc đen của Lý Thư Ý, nhìn đường cong sau gáy của người này, hơi để lộ ra chút da thịt trắng nõn, đột nhiên hắn lại nghĩ không biết người này có phải là thật hay không, có phải chỉ cần mình ngủ một giấc tỉnh lại thì sẽ không còn nhìn thấy nữa hay không. Rồi phải tự mình chịu đựng nỗi đau đớn nhớ thương đến tận cùng nhưng không thể làm gì được.

Bạch Kính vẫn không ngủ, mãi đến lúc tiếng hít thở của Lý Thư Ý trở nên đều đặn hơn, hắn mới thật cẩn thận mà ôm người vào trong lòng.

Hắn nhìn người này lúc ngủ vẫn mang theo vẻ mặt buồn bã, không nhịn được lại đặt lên trán của y một nụ hôn. Chán ghét hắn đến mức này rồi sao? Nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn là một con người ích kỷ, cho dù Lý Thư Ý có chán ghét hắn hơn nữa, hắn cũng không thể buông tay.

Tới ngày hôm sau, Lý Thư Ý vẫn không quan tâm tới Bạch Kính. Nhưng có điều chỉ cần y ở phòng khác thì Bạch Kính liền tới phòng khác làm việc, y đến thư phòng, Bạch Kính cũng dọn đồ đến thư phòng, y mệt mỏi muốn đi vào phòng ngủ, Bạch Kính lại ngồi ngoài ban công phòng ngủ.

Đến lúc Lý Thư Ý không chịu được nữa, y định thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này thì đột nhiên Bạch Kính nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, chỉ kịp dặn dò y ăn cơm uống thuốc đúng giờ sau đó đã vội vàng rời đi.

Lý Thư Ý bất ngờ không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng y không hỏi một lời.

Bạch Kính đi lần này hai ngày vẫn chưa về, biểu tình của bác Ngô cũng hết sức nghiêm trọng, nhưng ông không hề nói gì cả, chỉ khuyên y lúc rảnh rỗi thì nên tập dưỡng sinh rèn luyện thân thể để thư giãn.

Đến ngày thứ ba, khi Lý Thư Ý tỉnh lại mới phát hiện ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi. Cửa sổ phòng ngủ của bọn họ rất lớn, y đang nằm trên giường nhìn ngắm những bông tuyết nhanh chóng rơi dày đặc khắp nơi thì cánh cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Lý Thư Ý nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn, Bạch Kính đang mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn thấy y tỉnh hắn cười nói: “Sao lại dậy sớm vậy? Có muốn ăn gì không anh cho người đi chuẩn bị?”

Lý Thư Ý không trả lời, lại đưa lưng về phía của Bạch Kính.

Bạch Kính hiếm khi được thấy Lý Thư Ý ngủ nướng, hắn theo thói quen lúc trước cho người đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó tự mình bưng cháo lên.


Đây là món cháo được ninh bằng nước hầm xương, đi từ xa đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Bạch Kính cởi nút áo vén ống tay áo lên, bưng chén từ trên khay, cầm lấy muỗng sứ, đi vòng qua bên cạnh Lý Thư Ý ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ăn cháo trước đi, còn phải uống thuốc nữa.”

Lý Thư Ý không để ý tới Bạch Kính, lại sợ hắn đỡ mình, y ngồi dậy đi xuống cuối giường.

Bạch Kính đành phải đổi vị trí đi theo Lý Thư Ý, kiên nhẫn dỗ dành: “Ăn cháo xong lại nhìn.” Nói xong liền cúi đầu múc ít cháo, thử qua độ ấm muốn đút cho Lý Thư Ý ăn, đột nhiên đối phương lại hất tay đánh đổ chén.

Tất cả cháo trong chén đều đổ xuống dưới, phản ứng đầu tiên của Bạch Kính chính là đưa tay đỡ lấy Lý Thư Ý, sau đó cũng không lo cho bản thân, hắn kiểm tra Lý Thư Ý một lượt, xác định y không có việc gì mới mở cửa gọi người vào thu dọn.

Lý Thư Ý lạnh lùng nhìn bọn họ ra vào, rất nhanh bác Ngô đã mang theo hòm thuốc tới, nói với y: “Cậu Lý, đừng lấy thân thể của mình ra giận dỗi mà………….”

Nói xong ông lại thở dài đặt hòm thuốc xuống rồi đi ra ngoài.

Bạch Kính không một lời trách móc, hắn rửa tay sau đó đi thay quần áo, lấy tăm bông cùng thuốc mỡ trong hòm thuốc ra, đi đến trước mặt Lý Thư Ý, nụ cười có chút nịnh nọt: “Có thể bôi thuốc cho anh được không?”

Lý Thư Ý nhìn thấy trên tay hắn có vài chỗ đã đỏ lên vì nóng, trái tim từng chút từng chút nhói đau. Đã giận chính mình lại tức Bạch Kính, nhưng lửa trong lòng không có chỗ phát tiết, không nhịn được giơ tay lên hất văng tăm bông và thuốc mỡ xuống đất.

Nụ cười trên miệng Bạch Kính không giữ được nữa, hắn đứng yên tại chỗ một hồi lâu mới từ từ ngồi xuống, đưa hai tay ra ôm lấy Lý Thư Ý, vùi đầu mình vào cổ của y, giọng nói mang theo mệt mỏi nặng nề: “Thư Ý, nhị thúc công(1) sắp không qua được rồi.”

Lý Thư Ý vốn dĩ còn muốn dùng lực đẩy hắn ra nhưng nghe xong lời này cả người y đã ngây ngẩn.

- -------------Hy--------------

(1)Nhị thúc công: Ông chú hai là anh em ruột với ông nội á. Nhưng dịch thuần Việt quá thì mấy chap sau lại không ổn nên thôi để tạm vậy nhá.

Hôm nay Hy lại đặt một ngón tay lên thuyền nhà Nội rồi các chị ạ..toai thiếu nghị lực quá!!!!