Ở một công ty nọ
" Ái Thương tôi nói cho em hiểu."
" Người luôn quan trọng đồng tiền là họ luôn bị đồng tiền chi phối. Người khác có thể khinh thường em, cũng có thể nói về em tồi tệ hơn thế."
" Bỏ một số tiền nhỏ để giúp em học hỏi và sau này em có thể thu nhập số tiền gấp đôi gấp ba em không muốn hả."
Nghe những lời nói của vị gọi là lãnh đạo, cô muốn chứ. Nhưng hiện giờ cô đang rất cần tiền, nếu bỏ tiền ra mọi khoản phí cô đang gánh trên vai sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Với khi cô vào nơi này xin làm việc cô chỉ xin vào bộ phận bán hàng. Nói qua nói lại vì nghe đến làm bộ phận cao hơn, tiền lương cũng cao và học hỏi nhiều. Ái Thương cũng chỉ từng học tới cấp hai, nghe những lời nói này cũng mong muốn lắm. Mà từ đầu không ai nói vậy, giờ tốn thời gian mấy ngày thực tập nay kêu phải đóng tiền gì đó. Thật sự khiến cô hoang mang tột cùng.
" Dạ em hiểu nhưng em đi làm còn chưa được nhận lương đã phải đóng tiền này kia. Em cảm thây công việc không phù hợp với em. Em xin phép rời đi ạ."
Cô xin phép người lãnh đạo rời đi kiếm việc khác làm phù hợp. Bước ra khỏi công ty, những lời nói lúc nãy xuất hiện bên tai cô đến khi về nhà. Phân vân không biết mình đã đúng chưa, nhưng dù thế nào không thể sử dụng tiền quá đà. Phải tiết kiệm mới đủ đóng tiền học cho em cô nữa.
Về đến nhà cô ngả lưng lên giường, mở điện thoại lướt lướt mạng tìm kiếm việc làm. Cô cảm thấy mệt mỏi và đắn đo nhiều thứ. Với hai mươi tuổi cô từ sớm hơn đã phải đi làm và tìm việc làm.
Đang xem tin tuyển việc, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
" Ê có việc chưa, nếu chưa tao có chỗ này. Đang tuyển, chỗ này đãi ngộ tốt lắm."
Ái Thương nhấn vào tin nhắn trả lời: " Cái chỗ shop mày nói hôm bữa hả."
" Nếu được mày nói với người ta một tiếng giùm tao. Ngày mai tao ghé được không nha."
Người bạn này lúc trước đã rất tốt, thấy hoàn cảnh hiện giờ cô đang lao đao nên đã giới thiệu việc làm cho cô.
Vui mừng vì tìm được việc mới chẳng biết có vào được hay không nhưng cô vẫn hi vọng.
Ngày hôm sau cô đến địa chỉ mà người bạn cô đã cho. Nhìn cửa hàng phía trước, dù nghe người bạn nói nó lớn nhưng không ngờ độ sang trọng nó lại lớn hơn nữa.
Người bạn cô quen biết quản lý ở đây nên đã nói trước một tiếng giúp cô. Bước vào bên trong cô được hướng dẫn vào phòng quản lý Hà. Qua vài cuộc nói chuyện với nhau, cô cũng được nhận vào thử việc một tháng. Ngày mai có thể làm việc.
Sự háo hức mong chờ được đi làm khiến cô cười không ngần suốt trên đường đi. Làm sao không vui chứ, đường đi làm có thể đi bộ mười phút là về tới nhà. Tiền lương ở đây cũng cao, bán được sản phẩm hoa hồng cao nữa. Cô phải thật cố gắng ở đây như vậy em cô sẽ học được trường tốt.
Bước đi trên lề đi bộ, vừa đi cô nhìn hàng xe tấp nập chạy, lại nhìn bầu trời xanh mát, mây che phủ mặt trời. Thời tiết mát mẻ làm nhẹ lòng Ái Thương lúc này.
Trước khi trở về, Á Ly ghé lại hàng chợ mua vài món về nấu, ăn mừng. Khung cảnh náo nhiệt lúc sáng, mọi người tấp nập mua hàng từ đầu ngõ tới cuối ngõ chợ. Cô mua mấy món để nấu không quá nhiều, ở nhà thì lại ít người không ăn hết được.
Đi hết cả buổi sáng cũng đến trưa trở về nhà, Ái Thương vội mở cửa dọn dẹp nhà, lại quét sân. Xong việc nhà lại nghỉ ngơi đến chiều, đến độ bốn giờ chiều thấy thời gian em trai sắp về Ái Thương xuống bếp nấu món ăn, bật bếp ga hơi nóng từ chảo nhỏ thổi lên đỏ cả mặt cô. Tập trung nấu nướng cũng tầm một tiếng xong xuôi, lại dư thời gian dọn rửa đồ nấu bẩn.
Công việc vừa xong em cô cũng đã trở về, Diệu Thiên Nhân là em trai duy nhất của Ái Thương. Vì tuổi nhỏ cha mẹ mất sớm khi đó chỉ còn cô chăm sóc em trai.
Ái thương phải tự lập từ sớm lại phải làm nhiều việc tay chân mới đủ tiền cho hai chị em. Thời gian mấy năm trôi qua, không dài nhưng cũng là giai đoạn cực khổ của cô.
Em trai nhỏ năm nay lại sắp lên cấp ba, mọi thứ đều do cô lo liệu. Chỉ mong tương lai Thiên Nhân tốt hơn cô.
Thiên Nhân từ nhỏ hiểu chuyện lại ít làm phiền mọi người. Cũng không có thói hư gì, chỉ là ngoan ngoãn học hành tốt.
Vừa về đến nhà, cậu ấy đã ngoan ngoãn cất đồ ra phụ chị dọn món lên ăn.
" Chị hôm nay như thế nào, công việc tốt không á."~~Thiên Nhân quan tâm hỏi cô.
Cô cũng cười đáp với sự tò mò của em trai mình: " Ừm rất tốt, hôm nay chị chỉ đến phỏng vấn. Ngày mai mới đi làm."
" Hôm nay chị nấu món ngon để chúc mừng, em ăn nhiều vào nha."
Trong nhà nhỏ nhưng lại ấm áp tình chị em, Ái Thương liên tục gấp món cho em trai mình. Chỉ muốn cậu ăn nhiều mới có sức, gia đình này chỉ còn hai chị em nương tựa lẫn nhau.