Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 109: Cùng Chị Về Nhà





Ba nói cậu càng ngoan thì Kiều Phương Hạ sẽ càng yêu thương cậu.

Vậy cho nên ngày hôm nay, Đình Trung kiên trì ăn hết toàn bộ cơm canh.

Cô bật cười, cúi đầu hôn trán đứa nhỏ, sau đó giúp Đình Trung lau vết bẩn lấm lem trên mặt.
“Giỏi quá!” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Kiều Phương Hạ chẳng hiểu tại sao Lê Đình Trung đáng yêu đến nhường này nhưng Tô Minh Nguyệt lại lạnh nhạt, không hề yêu thương.

Lê Đình Trung được đà lấn tới, lập tức đưa ra yêu cầu.
“Hôm nay em có thể cùng chị về nhà không?” “Không được, Đình Trung có nhà của riêng mình mà” Kiều Phương Hạ suy nghĩ hồi lâu liền từ chối.

Đứa nhỏ sốt ruột, giơ tay nài nỉ.

"Chỉ một buổi tối thôi! Em muốn ăn tàu hủ!”
Cô không trả lời, ẵm đứa nhỏ đi đến phòng rửa tay.

Mà bấy giờ, Vô Nhật Huy đang báo cáo tin tức cho Lê Đình Tuấn.
"...Hacker sáng hôm nay xuất hiện trước cửa nhà cô ấy, sau khi đợi thì mới biết cô ấy đến Hoàng Gia, không ở nhà.


Bọn họ có khả năng quen biết nhau.

Không loại trừ trường hợp, còn nguyên nhân khác”
Lệ Đình Tuấn từng thâm nhập máy tính của Kiều Phương Hạ, tuy nhiên không hề phát hiện bất kì thứ gì.

Trừ khi cô cài đặt tập tin dưới dạng ẩn.

Anh im lặng vài giây mới chậm rãi lên tiếng.
“Thuốc mà Cố Dương Hàn dùng, làm sao lấy được? Đã có tin tức chưa?”
“Hình như dựa vào mối quan hệ.

Đối phương gọi là chú Đại Hùng, khá có tiền.

Cổ Dương Hàn lúc trước cũng vì người chủ ở nước Hình Giang.

Sau khi ba mẹ hắn xảy ra chuyện, hắn liền bán toàn bộ tài sản có giá trị, trở lại Hình Giang, làm việc cho người tên Đại Hùng kia.”
“Ông ta làm cái gì?” “Làm về rượu, có cả vườn trái cây.


Ở Hình Giang xem như là người có tiếng nói”
Cổ Dương Hàn đầu quân cho chú mình nhưng cả hai lại không cùng kinh doanh, chuyện này nghe qua vô cùng đáng nghi.

Lê Đình Tuấn nhíu mày, thấp giọng dặn dò.
"Theo dõi cho đến khi đối phương xuất viện”
Thời điểm Kiều Phương Hạ dẫn Lê Đình Trung đi đến cũng là lúc anh vừa cúp điện thoại.

Cô cho rằng Lê Đình Tuấn vừa mới nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, khéo léo lên tiếng.
“Nếu như anh bận, tôi đưa Đình Trung về trước cũng được.”
“Hôm nay mọi người đều mệt cả rồi.

Hoàng Gia cách nơi này quá xa, sợ thằng bé không chịu nổi.

Trước tiên cứ đến nhà cô vậy”.
Kiều Phương Hàng cho rằng đối phương sẽ lập tức rời đi, không ngờ người đàn ông này lại đề xuất đến chỗ cô.

Chưa kịp tìm lí do từ chối, Lê Đình Tuấn đã ẵm đứa nhỏ ra ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, chỉ đành ảo não đi theo.
“Hoạt động hôm nay, hai phụ huynh có cảm thấy hài lòng không ạ?” “Tôi không phải.”
Lúc bọn họ rời đi, giáo viên chủ nhiệm liền nhìn về phía hai người, nở nụ cười thân thiện chào hỏi.

Kiều Phương