Đường phố tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi. Những chiếc xe lao vút qua để lại một làn khói dày đặc. Nó mờ ảo như chính cuộc đời Hương. Lái xe đi trên đường nhưng tâm hồn Hương vẫn thơ thẩn vẩn vơ.
Hoài Hương- cái tên thật đẹp làm người ta liên tưởng đến người đẹp, thơ mộng, lãn mạn. Nhưng nó không hợp với Hương chút nào, tự Hương thấy mình thế. Đổ tấm thân mệt mỏi lên giường, chẳng buồn nhúc nhích. Căn phòng trọ bé như hộp diêm, chỉ vừa đủ kê cái giường và tủ quần áo cùng với phòng vệ sinh. Bữa tối không có sức hấp dẫn bằng cơn buồn ngủ đang kéo tới.
- Reng.. Reng.. Reng..
- Cứu! Khẩn cấp..
Chẳng cần nghe thêm nữa là Hương cũng biết chuyện gì xảy ra. Bạn cô Huyền- một chủ cửa hàng hoa nhỏ thui nhưng cũng là bà chủ của hai nhân viên trẻ, đủ để lúc nào khi gặp nó thì Hương cũng phải nghe đủ những lời kêu than một ngày nó phải vất vả như thế nào, đau lưng, đau vai, mỏi chân, mỏi tay, và hơn nữa là sắp liệt cơ mặt vì suốt ngày phải cười.
Vậy mà lần nào nó cũng rủ rê, lôi kéo Hương bỏ quách cái công việc nhạt nhẽo trong phòng thí nghiệm, suốt ngày chỉ nói chuyện với mấy cái mầm non của rừng đi. Nhạt nhẽo, nhàm chán, nhìn mãi thì thành tự kỉ. Hương chỉ im lặng, mỉm cười.
- A! Đây rùi. Cứu binh tới rồi. Năm lẵng hoa đám cưới, ba lẵng hoa kỉ niệm ngày cưới, ba bó hoa để tỏ tình..
Chưa kịp cho Hương thở, vừa đẩy cửa bước vào tiệm hoa nó đã bắn cho Hương một tràng liên thanh như vậy. Hương được đẩy vào giữa rừng hoa và bắt đầu công việc được giao.
- Oa! Đẹp quá. Chị Hương siêu quá. Chị truyền nghề ti tí cho bọn em được không! Hì.. Hì..
Hai cô bé mê tít lẵng hoa mà Hương vừa cắm xong. Vừa ngắm nhìn vừa xuýt xoa khen làm mặt Hương đỏ lên.
- Hai cô nương không có suất đâu, người ta có tình yêu sâu sắc với mầm non của rừng chứ không có hứng thú làm giáo viên của hai cô đâu.
Huyền đã nhanh nhẹn trả lời thay nó và đuổi hai cô nhân viên nhanh chóng dọn dẹp để tan ca. Cô chỉ biết cười khổ bởi vì Huyền biết cô có chứng chướng ngại ngôn ngữ, khó biểu đạt theo ý mình, chính vì vậy nên cô mới chọn vùi mình trong phòng thí nghiệm. Nói chuyện với mầm cây dễ hơn nói chuyện với người. Hơn nữa cô cũng có chứng mù mặt, nhiều người mà không thân thiết là cô không phân biệt được ai. Chính vì vậy mà nhiều lúc rơi vào tình huống khó xử, gọi nhầm tên, nhận nhầm người. Rùi cô rút ra kinh nghiệm, tốt nhất cứ chọn chỗ nào ít người thì đi và tuân thủ nguyên tắc "im lặng là vàng".
- Thui xong rùi, cảm ơn mày nhé! Chị sẽ mời em ăn một bữa buffet xiên nướng ra trò!
Huyền lôi tuột cô đi như một cơn gió. Chẳng đi đâu xa, chỉ đi bộ mười phút là hai đứa đã đến thiên đường ẩm thực đêm. Những nhóm dân công sở hội họp vẫn mặc phong cách văn phòng, các đôi tình nhân mới yêu, những bạn trẻ mới lớn. Chọn một chỗ ngồi gần hồ và bây giờ trước mặt hai đứa là một núi đồ ăn theo sở thích chung.
- Ăn đi mày, chắc mày lại thức đêm với mấy em mô thực vật, hay chăm sóc mấy em mầm non nói không với sữa chứ gì? Trông xuống sắc hẳn. Nhờ tao mà mày được hòa nhập với xã hội, mới được luyện tiếng việt hay mày quên tiếng việt rùi. Từ lúc tao gặp mày, mày không nói câu gì? Ui! Chết thật..
Vừa nói Huyền vừa cầm cái chân gà nướng khua loạn xạ trước mặt nó.
Gạt cái tay đang múa trước mặt mình. Hương bỏ cái chân gà còn bộ xương như hóa thạch của Huyền xuống.
- Từ lúc gọi điện đến giờ mày có cho tao nói câu nào đâu. Mà dạo này mày làm ăn khấm khá quá, khách đặt mà làm không kịp cơ đấy. Hồi trước có một mình đã đành, bây giờ có thêm hai nhân viên vẫn vậy.
- Chị ơi, làm ơn về trái đất giúp em với. Tháng này là tháng cưới hỏi, lại nhiều ngày lễ. Người đặt hàng nhiều là bình thường. Con người nói không với ngày lễ như mày làm sao cảm nhận được. Hôm nay nhiều đơn quá mà bạn ship lại nghỉ nên phải gọi mày cứu trợ đấy thui. Mày là đấng cứu thế, là chúa giêsu của đời tao được chưa.
- Ừ nhỉ! Tao quên mất. Dạo này tao ở trong phòng thí nghiệm suốt nên không để ý đến ngày tháng. Dự án hoàn thành rùi thì sang tuần thì thong thả hơn.
- Tốt quá! Thế cuối tuần tao đặt cọc mày cắm hoa, ship hoa cho tao nhé. Bao ăn, bao ở, ăn ngủ cùng chủ luôn. Nhất mày đấy! Không có nhân viên nào được như mày đâu nhé. Lời quá rồi, chốt kèo luôn nhé cô nương.
- Ừ để tao..
- Mày lại định ở phòng trọ, đóng kín cửa ngồi ôm quyển sách như mấy ông già chứ gì. Thật tao không chịu được như mày đâu, rõ ràng biết cắm hoa đẹp mà không chịu làm cho tao, chỉ thích chui vào phòng để nghiên cứu là sao? Thế mà bố mẹ tao lại cứ thích mày được nhỉ, đến là lạ
Sau câu nói đấy là cái thở dài thườn thượt của Huyền. Cô chỉ biết lắc đầu cười.