Việc mà Quý Hủ có thể làm thì cũng đã làm, còn lại phải dựa vào chính đại thành, hắn không có khả năng một người ôm đồm toàn bộ.
Quý Hủ cho bọn họ thời gian thương nghị, tự đi về trước, cảm xúc của Tần Nghiễn An đang ở trong giai đoạn không ổn định, Quý Hủ thật sự sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì, vẫn là trở về sớm tốt hơn.
Tần Nghiễn An buông ra cánh dơi ôm Quý Hủ rời đi.
Vài cao tầng trung tâm thành cũng không dừng lại, lập tức quay về thương nghị việc này, công tác phòng thủ cùng rửa sạch ngoại thành vẫn còn tiếp tục.
Bên trong một tiểu trấn bỏ hoang cách Kinh Lĩnh đại thành không xa, vài thân ảnh đang đứng, đang nhắm mắt cảm giác cảm xúc sợ hãi của nhân loại đại thành, vốn là kế hoạch không sơ hở, nhưng cảm xúc sợ hãi trong dự đoán lại chậm chạp không thể ngưng tụ.
Điểm tựa kế hoạch là làm cho người trong đại thành phóng thích cảm xúc sợ hãi, chỉ cần độ dày đạt tới trình độ nhất định, không cần chúng nó làm thêm cái gì bọn quái vật trong vực sâu tự nhiên sẽ bị dẫn dụ đi qua.
Nếu vận khí tốt nói không chừng còn có khả năng hấp dẫn cả đọa biến thú, đến lúc đó tiếp tục dẫn dắt cuồng thi triều đại tập kích, muốn tiêu diệt nhân loại đại thành cũng không phải là không thể nào, đến lúc đó chúng nó xem như lập công lớn.
Kế hoạch thật tốt, đáng tiếc cảm xúc sợ hãi chậm chạp không thể ngưng tụ, cảm xúc sợ hãi loãng như vậy chỉ khả năng hấp dẫn đọa biến vật ngốc nghếch đi qua, đọa biến vật hơi có chút trí tuệ cũng sẽ không ý đặc biệt chạy một chuyến này.
Chúng nó chờ đợi lâu như vậy, quái vật trong vực sâu đã qua, cuồng thi triều cũng bị dẫn tới, nhưng cảm xúc sợ hãi trong nhân loại đại thành vẫn thật loãng, như là có quái vật đang ăn vụng, đem cảm xúc sợ hãi đặt ở một mức độ an toàn.
Phía sau đột nhiên truyền ra tiếng cười khẽ.
Nam nhân ngồi xếp bằng dưới đất, diện mạo âm nhu chợt mở mắt, trong mắt hiện lên khói đen:
- Không cần chờ, cuồng thi triều bị một cự tường trăm thước ngăn cách bên ngoài, quái vật khe sâu vọt vào ngoại thành cũng bị khống chế lại, nói không chừng đã bị giải quyết.
- Không có khả năng! Nhân loại dị hóa nhân không có năng lực như vậy!
Nhân loại muốn giải quyết đọa biến vật trong vực sâu, nói đùa gì vậy, nằm mơ cũng không dám có.
Lời này vừa nói ra, mấy thị huyết nhân lập tức nhìn lại một nam một nữ cách đó không xa, chẳng lẽ tin tức chúng nó mang về là thật sự? Đọa biến thú thật sự hỗn cùng một chỗ với nhân loại?
Trừ bỏ loại khả năng này, thật sự rất khó giải thích chuyện của đọa biến vật.
Nam nhân âm nhu cũng nhìn hai người kia:
- Không cần hoài nghi, tôi tận mắt thấy bên ngoài thành có một người mọc lên đôi cánh dơi của đọa biến thú, hắn ôm một người từ không trung bay qua, tôi nhìn thấy thật rõ ràng, chính là cánh dơi của đọa biến thú.
Nếu không phải trước tiên nhận được tin tức, chỉ nhìn thấy đôi cánh dơi mặc cho ai cũng không dám nghĩ là đọa biến thú, ai có thể nghĩ tới bản thể một con đọa biến thú lại là một nhân loại đây?
Theo lý mà nói đọa biến thú cùng đọa biến vật đều không có bản thể, đều do bổn nguyên vật chất hắc ám tạo thành, bản thể chính là bổn nguyên vật chất hắc ám, đột nhiên toát ra một nhân loại, thật sự khó thể lý giải.
Điều này cũng làm cho toàn bộ thị huyết nhân phía tây cảm nhận được nguy cơ, nhân loại không đáng sợ, đáng sợ chính là đọa biến thú thân cận nhân loại.
Thị huyết nhân Đàm Vũ Thanh cùng Diệp Lăng mang theo tin tức tìm tới chúng nó, chúng nó chỉ cảm thấy buồn cười, cho rằng chúng nó lấy cớ cho sự thất bại của mình, người nào cũng biết đọa biến thú không thể khống chế, nhân loại là thực vật của đọa biến thú, làm sao lại có đọa biến thú thân cận nhân loại?
Sự thật chứng minh hai thị huyết nhân không có nói sai, thật sự có đọa biến thú như vậy tồn tại.
Diệp Lăng chậm rãi đi tới:
- Bạch Nguyệt nhìn qua chính là hình thái nhân loại của hắn, chúng tôi nhìn qua chính là hình thái đọa biến thú chân chính của hắn. Nếu không phải hắn đột nhiên nhúng tay, chúng tôi sẽ không mất đi Hi Vọng thành, càng sẽ không tổn thất một vị thủ lĩnh.
Đàm Vũ Thanh cầm dù đi tới:
- Muốn đối phó một con đọa biến thú, chúng ta không có khả năng, còn có thể chọc giận đối phương, trêu chọc họa cho thị huyết đại thành.
Diệp Lăng thản nhiên cười:
- Giết chết một con đọa biến thú thì không thể nào, nhưng làm cho đọa biến thú khôi phục trạng thái không thể khống chế thì còn có thể.
Nam nhân âm nhu như có suy nghĩ gì:
- Chấp nhất cái gì, phá hủy cái đó.
Hủy diệt môi giới làm cho đọa biến thú thân cận nhân laoij, có thể làm cho đọa biến thú khôi phục trạng thái không thể khống chế.
* * *
Quý Hủ ăn cơm xong, nhìn nam nhân còn đứng nguyên tại chỗ như suy nghĩ gì, cười hỏi:
- Đang suy nghĩ gì? Nhận chân như vậy.
Nam nhân không chớp mắt:
- Anh suy nghĩ muốn làm sao làm thịt em.
Nụ cười cứng lại, Quý Hủ xoa đầu nam nhân:
- Anh nói cho em biết trước, tâm trí hiện tại của anh là mấy tuổi? Em đối với bạn trai trong hình thức tiểu đọa biến thú không hứng thú.