Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 35


Thứ bảy, Thẩm Băng Đàn dậy từ sớm.

Tần Hoài Sơ còn có việc phải làm, sau khi đích thân đưa cô đến biệt thự của Lục Kế Thần, anh liền vội vàng đến công ty tăng ca.

Vào nhà họ Lục, Thẩm Băng Đàn được người giúp việc dẫn lên tầng hai.

Người giúp việc chỉ về phía trước: "Ông chủ đang ở phòng sách, cô Thẩm tự mình vào nhé, xin nhẹ nhàng một chút, ông chủ không thích ồn ào."

Thẩm Băng Đàn gật đầu đáp lại, đi đến trước phòng sách gõ cửa.

Nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

Lục Kế Thần đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất, đôi chân dài bắt chéo, trên đùi đặt một cuốn sách đang mở, dáng vẻ có chút hờ hững.

Ánh nắng sớm mai bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ sát đất, vạch ra đường nét khuôn mặt ông.

Tuy khóe mắt đuôi mày khó che đậy được dấu vết của năm tháng, nhưng ông vẫn nho nhã hiền hoà, khiến người ta cảm giác như một cơn gió xuân.

Thầy Lục là vị tiền bối ôn tồn lễ độ nhất mà Thẩm Băng Đàn từng gặp.

"Tiểu Đàn tới rồi đấy à." Ông mỉm cười gấp sách lại, chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Lại đây ngồi đi."

"Cảm ơn thầy Lục ạ."

Lục Kế Thần đi đến máy lọc nước rót một cốc nước rồi đưa cho cô.

Ông cũng không vội bàn chuyện công việc với Thẩm Băng Đàn, chỉ tuỳ ý thoải mái trò chuyện với cô: "Hoài Sơ đưa cháu qua đây à? Sao không thấy nó đâu?"

Thẩm Băng Đàn bưng cốc nước, lễ phép đáp: "Anh ấy có việc ở công ty nên đưa cháu qua đây xong là vội vàng đi luôn ạ."

Lục Kế Thần hiểu ý cười: "Giới trẻ ngày nay phần lớn đều rất ham chơi, hội con nhà giàu lại càng không đâu vào đâu cả, thanh niên trẻ tuổi mà có triển vọng như Hoài Sơ quả thật rất hiếm."

Thẩm Băng Đàn: "Thầy Lục khi còn trẻ cũng rất xuất sắc ạ, thành tựu âm nhạc của ngài không mấy ai sánh được, ngài chính là thần tượng của cháu đấy ạ."

"Tôi sao?"

Lục Kế Thần tựa hồ nhớ tới điều gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống, cười khổ nói, "Tôi cũng là người bình thường thôi, cũng khao khát sự ấm áp, cũng hâm mộ hạnh phúc gia đình mà người thường đều có, tôi không xuất sắc như các cháu nghĩ đâu, vậy nên đừng luôn nhìn tôi qua lăng kính của một fan hâm mộ."

Thẩm Băng Đàn nhìn sang, trong thoáng chốc, cô cảm thấy Lục Kế Thần hôm nay rất khác với ấn tượng của cô.

Trên sân khấu, ông toả sáng và tự tin, khiến bao người phát cuồng.

Nhưng hôm nay, ngồi với ông ở khoảng cách gần, trên người ông dường như có một nỗi cô đơn khó giải thích.

Thầy Lục dành hết tâm huyết cho sự nghiệp âm nhạc, chắc chắn cũng sẽ có lúc cảm thấy cô đơn.

Ông đã ở độ tuổi này rồi, sao vẫn chưa kết hôn?

Người đại diện Diêu Dĩnh gõ cửa bước vào: "Anh Lục, cô Phương đến rồi, em đã mời cô ấy lên thẳng phòng tập trên tầng ba."

Vì bữa tiệc đêm giao thừa, Lục Kế Thần đã đặc biệt mời Phương Viện, một bậc thầy nổi tiếng của Học viện vũ đạo, đến chỉ đạo vũ đạo cho Thẩm Băng Đàn.

Lục Kế Thần cười nhìn Thẩm Băng Đàn: "Đi thôi, tôi dẫn cháu đi gặp cô Phương."

Sau đó ông lại nhắc nhở, "Cô ấy chỉ ở đây nửa ngày thôi, cháu nên nắm bắt cơ hội nhé."

Phương Viện là nhân vật huyền thoại trong lĩnh vực múa cổ điển, trước đây Thẩm Băng Đàn được mời tham gia đêm hội mùa xuân, đã từng may mắn được cô ấy chỉ dẫn.

Trước kia cô muốn thi vào Học viện vũ đạo, cũng là vì cô Phương Viện.

Đáng tiếc sau này không đạt được, cũng không có cơ hội gặp lại cô Phương Viện nữa.

Trong phòng tập, tiếng hát bài « Quy ly » của Lục Kế Thần văng vẳng bên tai.

Thẩm Băng Đàn biểu diễn cho Phương Viện xem bài múa mà mình đã biên đạo từ trước, những chỗ thiếu sót đều được cô lần lượt chỉ ra từng cái một.

Diêu Dĩnh dựa vào lan can, đứng cạnh Lục Kế Thần, nhìn cô gái ở giữa phòng đang chăm chỉ nghiêm túc, khiêm tốn xin lời khuyên, Diêu Dĩnh bỗng nhiên cười lớn: "Anh Lục, anh có thấy anh đang quan tâm cô bé này hơi quá rồi không?"

Trong mắt Lục Kế Thần hiện lên một tia mờ mịt, nghiêng đầu: "Sao lại nói thế?"

Diêu Dĩnh: "Tiệc đêm giao thừa đối với anh dễ như ăn kẹo, mời Thẩm Băng Đàn làm vũ công phụ hoạ cũng chẳng có gì to tát, nhưng anh lại mời cô Phương Viện đến đây đích thân chỉ đạo cho cô bé, lại còn cung cấp cả phòng tập của nhà mình cho cô bé luyện múa, có phải đãi ngộ quá lớn rồi không?"

Cô Phương Viện gần đây rất bận rộn, vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này.

Vì thế Lục Kế Thần còn đích thân mời cô ấy hai bữa ăn, mới có thể đổi lấy nửa buổi chỉ đạo sáng nay.

Nghe Diêu Dĩnh nói xong, chính Lục Kế Thần cũng ngẩn ra.

Thực ra ông cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong lòng nghĩ gì thì làm cái đó thôi.

Không vì nguyên nhân gì cả, cứ thế làm nhiều điều cho cô bé như vậy.

Ông thậm chí còn quên mất rằng bình thường ông không thích người ngoài đến nhà mình.

Lục Kế Thần trầm ngâm, chậm rãi nói: "Lục gia và Tần gia có quan hệ mật thiết, tôi quan tâm một chút hẳn là điều nên làm."

Diêu Dĩnh kỳ quái nói: "Em ở bên cạnh anh nhiều năm như thế, từ khi nào anh lại vì nhà họ Lục mà đặc biệt quan tâm đến ai khác vậy?"

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Diêu Dĩnh nhún vai, chớp mắt: "Em đâu có biết, đang hỏi anh mà? Anh cầm lòng không đậu, quan tâm quá mức, rốt cuộc là thế nào vậy?"

"..."

Diêu Dĩnh liếc ông một cái, vén tóc ra sau tai: "Là người đại diện của anh, em phải nhắc nhở anh một chút, không bàn đến sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, thì người ta cũng có bạn trai rồi, nếu anh có suy nghĩ khác, e là không ổn lắm đâu."

Lục Kế Thần bị Diêu Dĩnh làm cho suýt sặc, đầu đầy vạch đen: "Cô nói vớ vẩn cái gì đấy? Xem ra dạo này cô rảnh quá nhỉ."

Không thèm nghe mấy suy nghĩ hoang đường của cô, Lục Kế Thần bước ra khỏi phòng tập.

Bên kia Thẩm Băng Đàn còn đang luyện tập, Phương Viện đi tới, cầm cốc nước lên, nói với Diêu Dĩnh: "Cô bé này tài năng như vậy, lúc trước không theo học ở Học viện vũ đạo quả là đáng tiếc."

Cô nhấp một ngụm nước, lại cảm thán, "Mắt nhìn người của các cô rất tốt đấy, chọn Thẩm Băng Đàn làm vũ công phụ họa cho anh Lục, hai người này đứng chung sân khấu rất hợp nhau. Ca khúc« Quy ly » này tình cờ lại nói về tình thân, hai người bọn họ mà đứng cùng nhau, ai không biết còn tưởng là cha con đấy."

Vẻ mặt Diêu Dĩnh hơi thay đổi, nhìn về phía cô gái đang mặc váy múa, nhẹ nhàng nhảy theo điệu nhạc ở giữa phòng.

Trước kia Lục Kế Thần từng nói, khi biết người đàn bà kia mang thai, ông đã nằm mơ.

Trong giấc mơ của ông, họ sinh được một bé gái rất xinh đẹp, ông luôn mong con gái mình lớn lên thật nhanh để ông có thể dạy ca hát, nhảy múa, đa tài đa nghệ.

Nhưng đứa trẻ đã bị người đàn bà đó phá bỏ.

Nếu con của Lục Kế Thần còn sống, hẳn là cũng tầm tuổi Thẩm Băng Đàn.

Cô dường như đã hiểu ra ngay vấn đề.

Sự quan tâm vô thức của Lục Kế Thần dành cho Thẩm Băng Đàn chính là vì ông nhớ đến đứa con đã mất của mình.

Người có tuổi mà, luôn nhịn không được mà gửi gắm tình cảm của mình lên con cái nhà người khác.

Kể từ khi Lục Kế Thần ra mắt, Diêu Dĩnh đã theo ông.

Khi xưa ông từng bị tổn thương quá sâu, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Không yêu đương, cũng không kết hôn.

Lúc còn trẻ thì không sao, bây giờ đã có tuổi, một mình sống trong căn biệt thự lạnh lẽo này, đến người để nhớ mong cũng không có, chung quy là cô độc.

Editor: quattutuquat

—————

Lúc tiễn cô Phương Viện đi đã là giữa trưa, Thẩm Băng Đàn cũng định về nhà ăn cơm.

Lục Kế Thần nhìn đồng hồ: "Cháu luyện tập cả buổi sáng chắc hẳn cũng mệt rồi, ở lại đây ăn cơm đi, còn có thể nghỉ ngơi một lát."

Thẩm Băng Đàn thụ sủng nhược kinh, đang định lịch sự từ chối thì Diêu Dĩnh kéo cô lại nói: "Thời gian buổi trưa eo hẹp, cứ chạy tới chạy lui thì không có thời gian nghỉ ngơi đâu, bình thường anh ấy đều tự nấu cơm ở nhà, em ở lại đây nếm thử tay nghề của anh ấy nhé."

Cô ấy lại hỏi Lục Kế Thần, "Có phần của em không vậy?"

Lục Kế Thần cười nói: "Hai người vào phòng khách nghỉ ngơi một lát trước đi."

Thẩm Băng Đàn hết cách, đành phải gửi tin nhắn cho Tần Hoài Sơ: 【 Em ăn trưa ở chỗ thầy Lục, anh không cần tới đón em đâu nhé. 】

Tắt điện thoại, cô nhìn Lục Kế Thần đang bận rộn trong bếp, thấy ngại quá nên chủ động đi tới: "Thầy Lục, để cháu giúp ngài ạ."

Lục Kế Thần đang định nói không cần, nhưng lại sợ cô câu nệ, liền chỉ vào rau củ trên bệ bếp: "Vậy cháu rửa chỗ rau củ này giúp tôi nhé."

Thẩm Băng Đàn đáp lại rồi bưng rổ rau đi tới bồn rửa.

Lục Kế Thần nói: "Tôi nghe Sơ Nịnh nói cháu với Hoài Sơ đã đăng ký kết hôn rồi à, tôi còn chưa kịp chúc mừng hai đứa đấy."

Thẩm Băng Đàn liếm môi, ngượng ngùng cười: "Cảm ơn thầy ạ."

"Định khi nào thì tổ chức đám cưới?"

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút: "Chắc phải đợi sau khi cháu tốt nghiệp đại học ạ."

Lúc này Lục Kế Thần mới nhớ ra: "Ừ nhỉ, hiện tại cháu mới đang học năm cuối, chuẩn bị luận án thế nào rồi?"

"Mỗi khi có thời gian rảnh cháu lại viết một chút, mọi thứ khá suôn sẻ ạ."

Lục Kế Thần cho miếng bít tết vào nồi chiên, bên tai vang lên âm thanh xèo xèo: "Cháu còn đang thực tập ở công ty Hoài Sơ nữa, vừa phải viết luận văn vừa phải tập múa, có thể đảm đương được hết không?"

"Vẫn ổn ạ."

Lục Kế Thần liếc nhìn cô một cái, thấm thía nói: "Người trẻ tuổi có chí cầu tiến là tốt, nhưng cũng đừng để bản thân mệt quá, phải chú ý nghỉ ngơi, sức khỏe mất đi không lấy lại được đâu."

"Vâng, cháu hiểu ạ."

Ăn trưa xong, Thẩm Băng Đàn ở phòng khách nghỉ ngơi một lát, sau đó tới phòng tập tiếp tục tập múa.

Mãi đến tối, Tần Hoài Sơ mới tự mình tới đón cô về Vịnh Thủy Vân.

Cô tập múa cả người toát đầy mồ hôi, về đến nhà liền lê thân xác mệt mỏi vào phòng tắm ngâm bồn.

Trong bếp, Tần Hoài Sơ xem video, học nấu mấy món, sau khi bày ra đĩa trông khá ngon mắt.

Bày đồ ăn lên bàn xong, anh phát hiện Thẩm Băng Đàn vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

Anh bước tới gõ cửa: "Kiều Kiều, ra ăn cơm thôi em."

Bên trong không có động tĩnh gì, dán sát tai vào nghe ngóng, cũng không thấy có tiếng nước chảy.

Lúc về trông cô có vẻ rất mệt mỏi, không lẽ lại ngủ quên trong đó rồi ư?

"Kiều Kiều?"

Tần Hoài Sơ gọi thêm mấy câu, theo bản năng mở cửa muốn đi vào, lại phát hiện cửa bị khóa trái.

Trong phòng sách có chìa khoá, anh đi tìm rồi mở cửa.

Thẩm Băng Đàn đang ngâm mình trong bồn tắm, nghiêng đầu sang một bên, ngủ ngon lành.

Anh lấy tay thử nước, nước lành lạnh, không còn nóng nữa.

Sợ cô bị cảm, Tần Hoài Sơ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bế người từ bồn tắm ra.

Theo động tác của anh, Thẩm Băng Đàn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt ngái ngủ mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi kia.

Thấy cô tỉnh lại, Tần Hoài Sơ dịu dàng hỏi: "Sao đang tắm lại ngủ quên mất rồi? Nước cũng lạnh hết cả."

Nhắc đến chuyện tắm rửa, Thẩm Băng Đàn chậm rãi cảm nhận được luồng khí mát lạnh theo lỗ chân lông đi vào cơ thể.

Cô cúi đầu xuống, mới phát hiện mình đang được Tần Hoài Sơ ôm vào lòng trong tình trạng không, mảnh, vải, che, thân.

Ánh mắt của Tần Hoài Sơ cũng theo phản ứng của cô mà di chuyển tới cơ thể cô.

Thẩm Băng Đàn giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh bay, theo bản năng lấy hai tay che ngực. Phát hiện căn bản che không được, liền dứt khoát vươn tay bịt hai mắt anh: "Không được nhìn!"

Tần Hoài Sơ nhếch miệng cười: "Anh nhìn hết rồi em mới che, không thấy hơi muộn rồi à? Nhìn một lần với nhìn hai lần có khác gì nhau?".

Thẩm Băng Đàn: "..."

Chóp mũi quẩn quanh mùi hương của cô, đáy lòng Tần Hoài Sơ dâng lên một cỗ khô nóng, anh cố gắng hết sức giữ giọng bình tĩnh: "Em che mắt anh như này, sao anh ôm em về phòng được? Em xem khăn tắm để đâu, quấn lên người đi đừng để bị cảm."

Thẩm Băng Đàn nhìn quanh, lúc này mới nhớ ra, trước đó cô mệt quá chỉ muốn đi ngâm bồn, căn bản quên lấy khăn tắm rồi.

Ở đây chỉ có quần áo bẩn đã thay ra.

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Khăn tắm ở trong phòng ngủ, anh bế em qua đó đi."

"Vậy em bỏ tay ra đi, anh không nhìn thấy đường."

Thẩm Băng Đàn nhìn bộ dạng của mình hiện tại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không bỏ."

Tần Hoài Sơ bật cười: "Thế phải làm sao đây, hai chúng ta cứ đứng đây như này nhé?"

Thẩm Băng Đàn nhìn đường phía trước, chỉ huy anh: "Anh rẽ phải, đi năm bước, sau đó rẽ phải sẽ đến cửa."

Tần Hoài Sơ hết cách, đành phải làm theo lời cô.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh lại được chỉ huy đi chậm rãi về phía phòng ngủ.

Thẩm Băng Đàn nhìn chiếc giường càng lúc càng gần mình, thầm đếm xem anh nên bước thêm bao nhiêu bước nữa.

Cô còn chưa kịp nói gì thì Tần Hoài Sơ đã sải bước bế cô đến bên giường.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện hai tay mình che mắt anh, thế mà có kẽ hở.

Anh căn bản chỉ giả vờ không nhìn thấy gì, nhưng thật ra cái gì cũng thấy hết!

Tần Hoài Sơ đã thoăn thoắt đặt cô xuống, lấy chăn quấn người cô.

Giây tiếp theo, cả người anh áp tới, cặp mắt hoa đào thâm thúy quyến rũ đang sáng rực nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô.

Tần Hoài Sơ cười tản mạn một tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô, rồi trằn trọc hôn vành tai cô: "Thì ra,"

Anh cố ý dừng lại, hạ giọng, ngâm nga, "Khá to đấy."

Cho rằng đây đã là giới hạn của sự mặt dày vô sỉ của anh rồi, Thẩm Băng Đàn giả vờ bình tĩnh như không nghe thấy gì, im lặng quấn mình trong chăn.

Nhưng môi Tần Hoài Sơ vẫn dán sát bên tai cô, lại chậm rãi bổ sung: "Cũng không biết,"

Anh giơ tay phải của mình lên, "Có to bằng lòng bàn tay anh không nhỉ?"