Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 10: Quỷ súc sư phụ


Sư phụ của Lâm Độ, Diêm Dã, Vô Thượng tông đệ tử đời thứ 98, hiện tại là Vô Thượng tông chưởng môn sư thúc, tuổi so với chưởng môn nhỏ hơn một chút, trong truyền thuyết một khi xuất kiếm, kiếm khí có thể đóng băng toàn bộ Trung Châu.

Từ đầu đến cuối, trong văn bản chỉ miêu tả có vậy.

Nhưng trong cốt truyện không hề nói, sư phụ của Lâm Độ lại là....cuồng hở bạo.

Ngoại trừ cái kia ngoại bào, đoán chừng là tạm thời mặc lên, phía dưới chắc chắn không có lấy một mảnh vải. Lâm Độ đảo mắt xuống liền nhìn thấy bắp chân thon gọn mà khỏe khoắn đang ngồi xếp bằng.

Lâm Độ quay mặt đi:" Sư phụ, ngài vẫn nên mặc quần đi."

Sư Uyên bị đông cứng đến hơi run rẩy, dù hắn đã là huy dương cảnh đại viên mãn nhưng vẫn như cũ bị địa giới quỷ dị của Lạc Trạch ảnh hưởng, hơi thở ra đều biến thành sương trắng.

"Sư thúc, ta đã dẫn người tới, vậy ta cáo lui trước?"

Diêm Dã đáp lại, giơ tay búng cái tách, Lâm Độ chỉ thấy trước mắt nổi lên một trận tuyết dày hỗn loạn, đợi đến khi bông tuyết sắp tan mất, thân ảnh màu đen kia dần dần hiện rõ.

Tóc trắng, huyền y, tròng mắt xám, thân hình cực kỳ cao, vai rộng chân dài, eo ong lưng vượn, ở trên cao nhìn xuống nheo mắt nhìn nhóc tỳ trước mặt, trong ánh mắt kia không mang theo mảy may cảm tình, nhìn Lâm Độ giống như nhìn tượng băng, không có chút hơi ấm nào, sau đó đưa tay ra, đặt lên đầu nàng.

Lâm Độ rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh như băng từ đỉnh đầu nhanh chóng xông vào nội tạng và kinh mạch.

"A..." Diêm Dã ngữ điệu bình bình, lời nói du dương như một tảng băng: "Thiên phẩm băng linh căn, tâm mạch tổn thương, phổi tắc nghẽn hơn phân nửa, trời sinh thân thể yếu ớt, ngươi làm thế nào sống đến mười ba tuổi?"

Không đợi Lâm Độ trả lời, Diêm Dã đã tự mình đáp: "Không tính những chuyện khác, trái tim là khó chữa trị nhất, nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi đã là ta trong mệnh đồ đệ, ta nhất định sẽ chữa khỏi ngươi, đám hỗn chướng chỉ biết miệng ăn núi lở kia ước chừng không nuôi nổi ngươi, sau này đi theo ta liền tốt."

Lâm Độ nhu thuận đáp: "Đa tạ sư phụ."

"Gọi là gì?"

"Lâm Độ."

"Độ nào?"

"Độ người trước tiên độ mình."

Đứa nhỏ cùng trưởng bối nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, tay Diêm Dã trên đầu nàng thuận thế hạ xuống, rút cành đào trên tóc nàng ra, mái tóc dài nhất thời cố định chưa rơi xuống, hắn cũng chưa từng để ý, đi theo đường quai hàm rõ ràng di chuyển về phía trước, bàn tay lạnh như băng nhéo chiếc cằm tinh xảo của nàng, tiếp đó ép buộc nàng ngẩng đầu lên.

"Vật nhỏ bẩn thỉu."

Hắn rất có hứng thú mà nhìn vào đôi mắt đen quá mức của tiểu đồ đệ, thời điểm hạ tam bạch mở một nửa thoáng lóe lên một tia ngoan lệ, nhưng tại lúc ngước mắt lên nháy mắt tiêu tan hầu như không còn, chỉ có một phần thuần túy xa cách cùng mệt mỏi.

"Có phải ngươi cảm thấy sư phụ của ngươi cùng trong tưởng tưởng không giống nhau lắm?"

Lâm Độ nghĩ, có lẽ là đúng. Nàng đối mặt với đôi mắt xám rõ ràng không chút ngả ngớn của hắn, không rõ vì cái gì họa phong của người này cùng đám người phía trước hoàn toàn không giống nhau.



"Tất nhiên độ người trước tiên độ mình." bàn tay người đàn ông bỗng nhiên dùng lực, trong nháy mắt đánh tan mặt băng, nước trong nháy mắt tuôn ra, rồi lại cấp tốc kết thành một tầng băng mỏng. Lâm Độ chưa kịp phản ứng, liền bị người xem như một cái búa, cơ thể phá vỡ miếng băng mỏng, rơi vào suối băng lạnh thấu xương.

Trong cơn hoảng loạn, nàng đưa tay nắm lấy mép hầm băng dày đến ba, bốn tấc sau đó dùng sức trèo lên.

"Vậy trước tiên thử xem, ngươi có thể tự vượt qua được hay không?"

Diêm Dã ngồi xổm người xuống, dùng sức đem cái tay đang bám tại hầm băng của Lâm Độ đẩy ra.

Lâm Độ trong lòng chửi rủa, sau đó bị dòng nước đột ngột chảy xiết đánh ngã xuống mặt băng.

Giá lạnh thấu xương từ mọi lỗ chân lông thấm sâu vào da thịt, toàn thân cơ bắp và kinh mạch đều run rẩy theo.

Nàng muốn lội ngược dòng nước, lại bị dòng nước cuốn trôi, sức lực của cơ thể này hoàn toàn không đủ để nàng xuyên qua lớp băng dày.

Nghẹt thở, rét lạnh và lực xung kích cực lớn nối tiếp nhau mà tới, Lâm Độ không cảm nhận được phản hồi của hệ thống, nhưng nàng cũng không quan tâm.

Hôm nay nàng nhất định không thể chết dưới tay sư phụ ác độc.

Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ ném tên biến thái cởi truồng này vào trong kẽ nứt băng tuyết hung hăng rửa sạch não của hắn để xem bên chứa những thứ loạn thất bát tao gì.

Không biết bị cuốn trôi đi bao xa, Lâm Độ đã hoàn toàn cạn kiệt dưỡng khí, phổi bị đè nén mơ hồ muốn nổ tung, trong đan điền linh khí bốn phía bạo động, lại bị hàn khí tràn vào kinh mạch ép tới càng ngưng thực.

Tại trong cực độ đè nén, ý thức của Lâm Độ bắt đầu trở nên hỗn loạn, nàng trong thoáng chốc phát giác được cỗ lực trùng kích kia tựa hồ đã biến mất, nàng đột nhiên ngửa đầu, phát hiện mình cách mặt băng ngày càng xa, rõ ràng là ban đêm, bên trong Lạc Trạch lại vẫn còn ánh sáng, nàng xuyên qua dòng nước nhu hòa thấy được lớp băng trong suốt.

Không được, phải đi lên.

Lâm Độ theo bản năng hướng về phía trước mà đi, dùng sức đạp chân, thậm chí không nhận thấy phổi mình nghẹn ngạt từ từ ít đi rất nhiều.

Mãi cho đến khi mò tới mặt băng cứng, nàng mới nhận ra túi tiền trên hông đã bị nước cuốn trôi, toàn thân trên dưới chỉ còn lại nắm đấm có thể dùng.

Lâm Độ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi tên sư phụ độc ác tám trăm lượt, sau đó nặng nề nâng lên nắm đấm, một quyền đập vào mặt băng.

Không có gì xảy ra.

Nàng cảm nhận được khí lạnh ngày càng ngưng thực trong đan điền, thử điều động linh lực, linh khí trong đan điền từ từ lan từ trung mạch đến cánh tay, Lâm Độ trong long hơi động, vận đủ khí lực, thời điểm đan điền sắp khô kiệt, tập trung sức mạnh, một đấm đập ầm ầm vào mặt băng.

Vượt qua lực cản của nước, thực ra một đấm này cũng không mạnh đến thế, nhưng kỳ lạ thay, mặt băng vừa tiếp xúc với nắm đấm phát sáng lập tức giống như tiếp xúc với đồng loại tự động nhường chỗ cho Lâm Độ.

Lâm Độ thuận thế mà lên, trong nháy mắt nước vỡ không khí trong lành liền tràn vào phổi.

Nàng chưa bao giờ nhận ra thì ra hô hấp lại mỹ diệu và êm ái như vậy, nhất thời không chú ý tới người đứng bên cạnh.

Diêm Dã có chút kinh ngạc, hoặc có lẽ là, thực sự kinh ngạc.



Thực ra hắn đã định trước rằng đứa nhỏ này căn bản không sờ tới môn đạo, tóm tại đợi nàng sắp không chịu được nữa lại đem người vớt lên, không nghĩ tới nàng thật sự tự mình đi ra.

Mái tóc đen còn vương trong làn nước, sắc mặt đứa nhỏ trắng bệch, miệng lớn hô hấp, toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì lạnh chỉ là do đã dùng sức quá độ.

Hắn dứt khoát nhấc người lên mặt băng, thuận tay hơ hô mái tóc đã phủ đầy sương giá của nàng.

Lâm Độ vẫn thở dốc, không chút phản ứng, nàng nằm trên mặt băng, hoàn toàn kiệt sức, mà bộ quần áo ướt sũng trong chốc lát đã khô ráo dính chặt vào thân thể gầy gò của nàng.

Bàn tay to kia lại đặt lên đầu nàng, linh lực quen thuộc lại rót vào thân thể.

"Ngược lại hữu dụng hơn ta tưởng."

"Diêm Dã thấp giọng nói: "Đừng thở dốc, không tốt cho phế phủ mới khai thông của ngươi, hiện tại ngươi an toàn, cứ từ từ, thở theo ta."

Lâm Độ rất nhỏ rất gầy, bây giờ lồng ngực lên xuống có lẽ so với một con mèo cũng không kém bao nhiêu.

Thấy nàng chậm chạp chưa tỉnh lại, Diêm Dã thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, từ trong tay lấy ra một viên đan dược: " Cũng không biết dược lực có thay đổi hay không, chịu đựng ăn đi."

Viên thuốc lạnh như băng bị nhét vào môi, nàng do dự một lát không há miệng, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, mím môi nhìn quỷ súc sư phụ của mình.

Mặc dù nàng đã đoán ra hắn chắc là muốn lợi dụng phương pháp này để xông mở phế phủ nàng, nhưng nàng vẫn nhịn không được chửi rủa.

"Phương pháp giảng dạy đệ tử của sư phụ thật đúng là độc đáo."

Diêm Dã cười một tiếng: " Ta đã năm trăm năm chưa từng gặp người, nếu không phải số trời đã định, sau này ta cũng sẽ không gặp người, cho đến khi phi thăng."

"Tiểu đồ đệ, ngươi phải thông cảm, người nhàn rỗi ở trong núi một mình, vì tu luyện tốt hơn, vì tọa hóa thiên địa, một mình không lấy mảnh vải cũng là bình thường."

Hắn có thể thấy rõ ràng, người trước mặt tựa hồ tuổi còn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện, trong cặp mắt kia hiện lên một tia u sầu, nhìn như không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng lại quan tâm đến mọi thứ, muốn du hí nhân gian lại muốn trí thân sự ngoại.

Trên đời không có chuyện tốt như vậy, tiểu tử này xứng đáng bị dội một cái, để nàng hiểu rằng không phải chỉ có mình nàng trêu chọc người khác, mà người khác cũng có thể tùy ý ảnh hưởng nàng.

"Ngươi phải nhớ kỹ, khi ai cũng có thể bóp chết ngươi, bất kể là sư phụ của ngươi, hay bất luận người nào khác, ngươi cũng nên mở to mắt cảnh giác."

Lâm Độ biết mình bất cẩn, nàng tới đây như một trò chơi, chưa từng nghĩ tới tu chân giới tiềm ẩn nguy hiểm.

Những thứ đó tới quá nhanh chong và dễ dàng, khiến cho nàng cảm thấy chúng là chuyện quá đơn giản, lơ lửng giữa không trung, cho đến khi Diêm Dã đè nàng xuống sông băng chảy xiết.

Ít nhất bây giờ đầu óc nàng đã tỉnh lại.

Diêm Dã cười: "Bất quá từ nay trở đi, những lời ta nói trước kia không tính."

"Bởi vì bây giờ có ta bảo kê ngươi."