Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 35: Có lẽ cô cũng có thể làm được


"Cậu đang xem gì thế?" Cơm Cháy đi đến, hỏi.

Đường Tư Kỳ cho cô ấy xem tin nhắn: "Tớ tranh được một vé triển lãm sáng mai, sẽ dậy sớm một chút, có thể sẽ ảnh hưởng đến các cậu."

Cơm Cháy cười nói: "Cậu không biết đâu, Quýt cái người biến thái này, 8 giờ sáng hôm nào cũng ra Tây Hồ đánh thái cực quyền. Tớ quen rồi, các cậu đi chơi đi, tớ ở ký túc ngủ. Đúng rồi, chiều chúng ta cùng đi leo núi không?"

Nói xong, cô lại thấy lời mời này có hơi kỳ quái, gần đây joke leo núi rất phổ biến, cô nhanh chóng bổ sung: "Là kiểu không nguy hiểm đến tính mạng ấy."

Quýt vốn đã ăn đến no căng, lại bị cô ấy chọc cười, vừa cười vừa chống hông nói: "Cậu đúng là lắm trò, đừng nói lung tung nữa, cười chết tớ."

Cơm Cháy cũng thấy buồn cười: "Mẹ ơi, không thì nói thế nào, đều do Trương Đông Thăng, làm chuyện leo núi đơn thuần không còn trong sáng nữa rồi!"

Lúc Đường Tư Kỳ trạch ở nhà cũng xem qua “Bí mật nơi góc tối”, tất nhiên cũng hiểu rõ cái joke này, cô nghĩ ngày mai ngoài việc check in ra thì cũng hông còn gì khác, không bằng tham gia hoạt động tập thể cùng mọi người, đi leo núi vui hơn so với ở một mình.

"Được, sáng mình đi xem triển lãm tranh, xem xong lại liên lạc với mọi người, buổi chiều thì đi leo núi."

Ba người lập nhóm chat, tên là 302, Đường Tư Kỳ trong nháy mắt có cảm giác như đã quay lại cuộc sống đại học.

Ba người đi quanh Tây Hồ một vòng rồi mới quay trở lại nhà nghỉ.

Đường Tư Kỳ rửa mặt rồi lên giường nằm, đây là lần đầu tiên cô ở nhà nghỉ tập thể, không ngờ giường gối nơi này nằm rất thoải mái, đệm ở đây là đệm cao su, nằm lên rất êm.

Không ngờ giá tiền rẻ như vậy mà chất lượng lại rất tốt.

Hơn nữa mỗi giường đều có rèm giường riêng, đầu giường có một cái đèn nhỏ và một cái bàn gấp giản dị, vị trí nạp điện cũng được thiết kế rất thuận tiện, bên cạnh còn có chỗ để điện thoại di động.

Cô vốn định nghiên cứu Cửa hàng Đồng vàng trước, đột nhiên nhớ tới triển lãm ngày mai, nhịn không được gửi tinh nhắn cho Đậu Mễ.

Cùng Kỳ: “[hình ảnh]”

Đậu Mễ: “?”

Đậu Mễ: “Gì đây?”

Đậu Mễ: “Bà P (1) à?”

(1) P: Photoshop

Đậu Mễ: “A a a, nhất định không phải sự thật!”

Đậu Mễ: “Nói tôi nghe đây không phải sự thật đi!”

Tin nhắn nháy mắt lấp đầy màn hình, Đường Tư Kỳ còn đang đánh chữ, Đậu Mễ đã gửi yêu cầu gọi video tới, Đường Tư Kỳ biết Quýt đã ngủ nên nhanh chóng từ chối yêu cầu của cô ấy.

Đậu Mễ: “Tuyệt đối là giả.”

Cùng Kỳ: “Tôi ở nhà nghỉ tập thể, không gọi video được, là thật đấy, hôm nay tôi mới kiếm được vé, thời gian tham quan là sáng mai, tôi cũng thấy bất ngờ, haha.”

Đậu Mễ: “Không thể nào!”

Cùng Kỳ: “Hahaha, tôi đến xem rồi chụp ảnh cho bà nhé?”



Đậu Mễ: “Tự kỷ rồi… Không được chụp ảnh.”

Cùng Kỳ: “À… vậy à, tiếc thật.”

Đậu Mễ: “Sao bà lấy được vé thế? Giờ vẫn tranh vé được sao?”

Cùng Kỳ: “Chính là… lấy được qua một người bạn, nhưng đã hết vé rồi, vé này của tôi cũng là bất ngờ mới có.”

Cô không thể nói là phần thưởng trong rương báu của hệ thống, chỉ đành lấp liếm cho qua.

Đậu Mễ: “Aizzz, bà đúng là may mắn, bà phải quý trọng cơ hội này đi, triển lãm tranh Mạc Lan•Kiều ở nước ngoài cũng là một vé khó cầu, hơn nữa ông ấy rất ít khi tổ chức triển lãm tranh, đây cũng là lần đầu đến Trung Quốc, chỉ tổ chức ở Hàng Châu. Không được, tôi phải đi chép kinh Phật để tĩnh tâm một chút, một tuần tới bà đừng nói chuyện với tôi, tôi nhất định phải block bà 7 ngày.”

Đường Tư Kỳ cầm điện thoại, không nhịn được mà nở nụ cười, cái người này lại thế nữa rồi, hai người các cô có thể trở thành bạn cũng vì sở thích giống nhau, nếu có thể lại có một rương báu khác, mở ra thêm một tấm vé vào cửa thì tốt.

Đường Tư Kỳ có hơi buồn ngủ, cô để điện thoại xuống định nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhớ tới cô vẫn chưa kéo dài thời hạn khuyến mãi của sản phẩm hôm nay, vậy là cô nhanh chóng cầm điện thoại lên mở Cửa hàng Đồng vàng.

Bây giờ cô có 977 đồng vàng và 2 viên kim cương.

2 viên kim cương chỉ đủ kéo dài thời gian cho 2 sản phẩm, mà 977 đồng vàng đã đủ để đổi voucher Haidilao hoặc là bộ bốn món chất liệu cotton Ai Cập.

Kéo dài thời hạn, Đường Tư Kỳ suy nghĩ một chút, lúc đi du lịch dùng Ipad vẽ đích thực là thuận tiện hơn nhiều so với máy tính và bảng vẽ điện tử, mà vali của cô cũng đã đến lúc đổi.

Cho nên cô dùng 2 viên kim cương để kéo dài thồi hạn cho Ipad và vali, còn lại là voucher Haidilao và bộ bốn món chất liệu cotton Ai Cập.

Nếu tính xem cái nào lời hơn thì tất nhiên là bộ bốn món chất liệu cotton Ai Cập lời hơn chút, dù sao giá gốc 1500 tệ chỉ cần 800 đồng vàng là đổi được.

Nhưng Đường Tư Kỳ vẫn lựa chọn đổi voucher Haidilao, nguyên nhân rất đơn giản, cô chưa ăn bao giờ, hơn nữa cô đã nói với Tuấn Bảo là sẽ dẫn thằng bé đi ăn Haidilao.

Đồng vàng hết thì có thể kiếm, không chừng lần sau đồ gia dụng được khuyến mãi sẽ càng hấp dẫn.

Đường Tư Kỳ bỏ ra 500 đồng vàng đổi voucher Haidilao 300 tệ, sau đó để điện thoại xuống, chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối hôm đó, cô mơ thấy mình check in tùy tiện cũng kiếm được 10 nghìn viên kim cương, hệ thống khen thưởng vô số đồng vàng, cô đổi hết thành voucher Haidilao, sau đó mừng như điên nói với Tuấn Bảo: "Bảo, chúng ta có thể bữa nào cũng ăn Haidilao!"

Tỉnh dậy, Đường Tư Kỳ lau nước miếng, aizzz, chỉ là mơ… Quá đáng tiếc!

Có điều, tuy không có bữa bữa Haidilao, nhưng hôm nay cô có thể đi xem triển lãm tranh Mạc Lan•Kiều! Đây cũng là chuyện làm cô thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau khi Đường Tư Kỳ rời giường, cô phát hiện Quýt đã ra ngoài, cũng sắp đến thời gian hẹn, cô ra ngoài gọi Didi (2) tới triển lãm tranh.

(2) Didi là ứng dụng gọi xe của Trung Quốc

Từ nhỏ Đường Tư Kỳ đã không hiểu rõ về Hàng Châu cho lắm, có điều mỗi lần nói chuyện với Đậu Mễ đều sẽ nói tới nơi này.

Theo như Đậu Mễ nói, Hàng Châu vì có lịch sử lâu đời, hơn nữa nơi đây là nơi tọa lạc cũ của viện nghệ thuật quốc lập, học viện mỹ thuật Trung Quốc đầu tiên, từ những năm 30 của thế kỷ trước, nơi này đã thai nghén, bồi dưỡng ra rất nhiều nghệ thuật gia và họa sĩ.

Nơi đây viện bảo tàng, viện mỹ thuật san sát, cũng có rất nhiều triển lãm nghệ thuật.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Mạc Lan•Kiều chọn Hàng Châu làm nơi tổ chức triển lãm tranh đầu tiên tại Trung Quốc.

Đường Tư Kỳ rất nhanh đã tới cửa viện triển lãm, trên tường nơi này dán đầy poster về triển lãm sắp tới, có thể thấy, nơi đây tổ chức triển lãm tranh rất có bài bản.

Lối vào triển lãm tranh Mạc Lan•Kiều có nhân viên soát vé, Đường Tư Kỳ thấp thỏm bước tới, mở ảnh chụp mã QR, thật ra trong lòng cô cũng có hơi lo lắng, tuy rằng trước đó hệ thống trước đã chi trả cho cô rất nhiều sản phẩm khuyến mãi, nhưng có thể thông qua rương báu gửi vé triển lãm Mạc Lan•Kiều cho cô, chuyện này vẫn luôn làm cô cảm thấy không chân thật.



Người khác cũng không mua được, hệ thống làm thế nào có…

Liệu có khả năng vé này không vào được hay không?

Nhân viên dùng máy quét mã vạch quét mã: "Cô Đường, hoan nghênh cô đến tham quan triển lãm, đây là bằng chứng tham quan của cô, thời gian tham quan là 1 tiếng đồng hồ, xin đừng tham quan quá giờ."

Đường Tư Kỳ kiềm chế hưng phấn trong lòng: "Được. Đúng rồi, lần triển lãm này có được chụp ảnh không?"

Nhân viên gật đầu: "Có thể, có điều không được bật flash, cũng không thể dùng thiết bị quay chụp chuyên nghiệp, và không được chạm vào tranh vẽ."

"Được!"

Vì thế, cô đi vào! Cô thật sự đi vào!

Đường Tư Kỳ kích động, nhanh chóng lấy điện thoại chụp mấy bức ảnh gửi Đậu Mễ.

Đối phương lập tức trả lời.

Đậu Mễ: “Huhuhu, vậy mà là thật… lại còn có thể chụp ảnh! Những ngày tháng này không có cách nào sống được mà!”

Qua một lúc lâu sau Đường Tư Kỳ mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ có một tiếng để tham quan, cô phải ngắm tác phẩm của Mạc Lan•Kiều thật cẩn thận.

Mạc Lan•Kiều là họa sĩ vẽ tranh minh họa người Áo, những tác phẩm ban đầu của ông lấy tranh minh họa cho nhi đồng làm chủ, phong cách cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, trong cái đẹp có cảm giác man mác buồn, khi đó tranh minh họa của ông xuất hiện trong rất nhiều tập vẽ thiếu nhi.

Con đường ban đầu mà Đường Tư Kỳ muốn đi chính là họa sĩ vẽ tranh minh họa cho tập vẽ của thiếu nhi, vì thế cô đã học không ít kỹ xảo màu nước và màu chì, chỉ là khi đó chỉ mải theo đuổi cái trước mắt, không kiên trì nổi.

Sau đó phong cách vẽ tranh minh họa của Mạc Lan•Kiều thay đổi, từ tinh tế tỉ mỉ chuyển sang kỳ bí huyền ảo, từ tả ý dần chuyển sang tả thực, vậy nên tranh của ông trong thời kỳ này có tính sáng tạo và tính tưởng tượng rất cao. Đây cũng là thời điểm tác phẩm của Mạc Lan•Kiều nhận được vô số lời khen ngợi, nhưng ông lại không dừng tìm tòi khám phá.

Cuối cùng, tranh của Mạc Lan•Kiều thay đổi từ đồng thoại đến kỳ huyễn, từ tưởng tượng trở về hiện thực, ông đến rất nhiều nơi, tìm được rất nhiều linh cảm sáng tác, ánh sáng và kết cấu của tranh cũng ngày càng thành thục, cuối cùng, ông dùng thủ pháp tràn ngập cá tính để miêu tả thế giới mà ông nhìn thấy. Tác phẩm của ông cũng càng ngày càng khiến người khác cảm nhận được sức mạnh chữa lành.

Xem xong toàn bộ triển lãm tranh, Đường Tư Kỳ vô cùng rung động, bởi vì bức tranh cuối cùng là tranh Mạc Lan•Kiều vẽ Tam Đàm Ấn Nguyệt.

Đây là một cảnh đẹp của Tây Hồ!

Ông vẽ một con rồng đỏ lớn ngồi bên hồ nhìn tháp chính giữa hồ, không biết nó đang suy nghĩ gì.

Hình ảnh đơn giản rõ ràng, tràn đầy cảm giác đồng thoại, khiến người xem không nhịn được mà mỉm cười.

Cuối triển lãm là lời nhắn của Mạc Lan•Kiều: “Du lịch khiến tôi có được động lực sáng tác cuồn cuộn không dứt, tôi yêu thích du lịch, mà sau khi tới Hàng Châu, cảnh đẹp nơi đây khiến tôi rất có mong muốn được động bút, vậy nên tôi chọn nơi này để tổ chức triển lãm tranh, sau này tôi sẽ còn đến càng nhiều nơi ở Trung Quốc, có lẽ sẽ còn có thể sáng tác ra nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Đoạn văn làm Đường Tư Kỳ dâng trào cảm xúc, thần tượng của cô, họa sĩ tranh minh họa mà cô yêu thích, hóa ra cũng thu được linh cảm trên hành trình du lịch!

Du lịch và vẽ tranh là hai việc không hề mâu thuẫn với nhau.

Thậm chí còn có thể là hai việc bổ trợ cho nhau.

Trên đường du lịch tìm được linh cảm và xúc động sáng tác, một cánh cửa giống như đã được mở ra với Đường Tư Kỳ, hình như cô đã nhìn thấy một khả năng, tuy bây giờ cô còn không dám nghĩ tới, có một ngày cô cũng sẽ giống như Mạc Lan•Kiều, tới rất nhiều nơi, sáng tác rất nhiều tác phẩm.

Nhưng thật sự là ông đã cho cô một khả năng có thể xảy ra.

Biết đâu… Có một ngày, cô cũng làm được?