Khi Lâm Xuân chạy đến bên Trần Sơ, khéo sao có tia sáng xuyên qua tầng mây, phả vào giữa hai người, ánh nắng nhuộm vàng hàng mi dài của người con gái, toát lên một vẻ đẹp thuần khiết.
“Anh có bị thương không?” Cô sốt ruột nhìn anh từ trên xuống nhất, nhất là hai vết thương mà anh đã tạo ra để giúp cô hoàn thành việc xem bói lúc ở trong cũi băng.
“Anh không sao, vết thương ban đầu đã lành rồi.” Nói xong, không đợi Lâm Xuân hỏi lại, Trần Sơ đã chủ động xé lớp gạc quấn quanh vết thương ra. Mặc dù có máu đỏ rỉ ra từ miếng gạc nên trông vết cứa như bị hở ra nhưng thực chất nó đã lành lại nhờ sự phù hộ của ông trời.
Nét mặt Lâm Xuân giờ mới dịu lại. Bỗng nhiên, có giọt nước nhỏ xuống tóc cô rồi rơi xuống chóp mũi, cô giật mình chớp mắt, giơ tay lên sờ mái tóc ướt rượt của mình: “Tuyết tan rồi.”
Trước khi bão tuyết bị tiêu diệt, tuyết có thể phủ kín đầu mọi người trong tích tắc, bây giờ mặt trời ở SY đã chói chang trở lại, khiến tuyết tan biến chỉ trong một thoáng.
Lâm Xuân sực ra, vội vàng vươn tay phủi hết tuyết trên người, sợ rằng lát nữa quần áo cũng bị ướt sạch. Cơ mà cô vừa mới động tay thì người bỗng thấy ấm áp hẳn lên, không biết có cơn gió từ đâu tới đã hong khô nước tuyết cho cô.
Cô ngước lên, bờ môi cong cong nụ cười.
Cõi lòng Trần Sơ rung động, khóe mắt cũng phiến nét cười trong vô thức.
“Trần Sơ.” Bấy giờ, trưởng ban Quan và Tiêu Văn đã đi tới.
“Trưởng ban Quan, anh Tiêu.” Trần Sơ bình tĩnh lại, gật đầu chào hỏi hai người.
“Trưởng ban Quan, anh Tiêu.” Lâm Xuân cũng chào theo.
Trưởng ban Quan không hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Thủ lĩnh Lửa Xanh sao rồi?”
“Chết rồi.” Trần Sơ trả lời.
Trưởng ban Quan nghe vậy thì sững lại, mặc dù anh biết Trần Sơ đã chiến thắng nhưng Trần Sơ lại giết chết đối thủ khiến anh hết sức bất ngờ. Một kẻ mạnh như thế mà lại chết lãng xẹt như vậy? Hơn nữa, trông Trần Sơ cũng không bị tổn thương quá nhiều.
“Cậu chắc chứ?” Trưởng ban Quan hoài nghi.
“Chắc chắn.” Trần Sơ suy nghĩ rồi giải thích: “Cái chết của hắn là do trời tru đất diệt.”
Trời tru đất diệt? Trưởng ban Quan nghe vậy không còn nghi ngờ nữa, dẫu sao anh cũng đã chứng kiến thời điểm thiên đạo bảo vệ Trần Sơ. Mà thiên đạo giết người thì chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Xem ra, tất cả những gì Trần Sơ từng nói đều là thật, sáu vật phẩm tai họa là nguyên nhân khiến Vòm Trời suy vong, nếu không thủ lĩnh Lửa Xanh đã chẳng bị ông trời tuyệt diệt như thế này. Bây giờ mới chỉ tung ra hai vật phẩm thôi, nếu xuất hiện đủ cả sáu món, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Trưởng ban Quan càng nghĩ càng mừng, may mà người của Vòm Trời tìm đến Trần Sơ, nếu chỉ tìm mỗi thủ lĩnh Lửa Xanh rồi đưa cả sáu vật phẩm thảm họa cho hắn, chắc chắn Trái Đất sẽ rơi vào nguy hiểm.
“Bão tuyết thì sao?” Càng hiểu sâu về sự khủng khiếp của vật phẩm tai họa, trưởng ban Quan lại càng lo lắng.
“Tôi đã phong ấn rồi.” Trần Sơ đáp.
Trưởng ban Quan giơ tay về phía Trần Sơ, ý tứ rất rõ ràng, đưa nó cho anh, anh sẽ bảo quản.
Trần Sơ nhìn qua, gương mặt không thay đổi: “Hơi thở của bão tuyết vẫn còn ở đây, không tiện lấy ra, bao giờ về Đế Đô tôi sẽ nộp cho trụ sở chính.”
Trưởng ban Quan nghe vậy thì cau mày, nhìn Trần Sơ với ánh mắt dò xét, nhưng nghĩ đến sự lựa chọn của thiên đạo nên anh đành nhẫn nhịn.
Tiêu Văn vẫn luôn im lặng cũng ngẩn ra, ngón tay anh hơi động đậy như thể đã đoán ra được chuyện gì.
Trần Sơ không màng đến biểu cảm của hai người, nói tiếp: “Lúc trước tôi không nghe theo mệnh lệnh của trưởng ban Quan, nhất quyết muốn giữ lại bão tuyết không phải vì phản quốc mà do có một nguyên nhân bất đắc dĩ.”
“Thiên đạo bày mưu?” Ngoài lí do này ra, trưởng ban Quan không nghĩ được điều gì khác.
“Tình thế bắt buộc, còn một tháng nữa mảnh vụn không gian của Thiên Vũ Đại Lục sẽ bắt đầu va chạm với Trái Đất, vậy nên chúng ta phải cứu thế trong vòng một tháng, nếu bây giờ để thủ lĩnh Lửa Xanh cầm bão tuyết đi thì sẽ không thể hoàn thành việc cứu thế trong thời gian đó được.” Trần Sơ giải thích.
“Gì cơ?!” Trưởng ban Quan lại mất bình tĩnh.
“Quả nhiên là Vòm Trời.” Tiêu Văn bỗng than thở.
“Anh biết à?” Trưởng ban Quan nhìn Tiêu Văn.
“Ban nãy thiên đạo đã báo hiệu, tôi thấy có thứ gì đó đang đến gần Trái Đất.” Tiêu Văn kể về khung cảnh mà mình được biết trước.
Thảo nào thiên đạo lại trừng phạt thủ lĩnh Lửa Xanh vào lúc này, không phải vì sự nguy hại do vật phẩm tai họa gây ra mà bởi không còn thời gian nữa rồi.
Một tháng? Phải cứu thế chỉ trong vòng một tháng, đây thực sự là một trò đùa.
“Về trụ sở chính, tôi sẽ tổ chức hội nghị quốc tế.” Trưởng ban Quan không dám trì hoãn thêm một giây nào nữa.
Là người tham gia vào vấn đề này, Trần Sơ và Lâm Xuân cũng đi theo trưởng ban Quan về trụ sở chính. Đến khi hai người và trưởng ban Quan khuất bóng ở hành lang không gian, các thành viên tổ sáu mới từ từ đi ra.
Trong số các thành viên của trụ sở chính đang bận rộn dọn dẹp hiện trường hoặc giải cứu “tám tượng băng”, bốn người mặc đồng phục của đội Thanh Long cực kì nổi bật.
“Người ta làm ở trụ sở chính kìa.” Vua Biển cảm khái.
“Không chỉ làm ở trụ sở chính mà còn được tiếp xúc với người đứng đầu cơ quan.” Vua Bẩn nói.
“Lại còn được làm chuyện lớn.” Thanh Không cất lời.
Trợ lí Đàm lườm cả ba, lạnh lùng hỏi: “Ghen tị à? Dù gì cũng cuối năm rồi, hay để tôi viết báo cáo đánh giá các cậu một cách trung thực nhé?”
Cả ba rùng mình, đồng thanh đáp: “Sếp ơi em sai rồi.”
Trợ lí Đàm hừ lạnh, đang định ra vẻ cấp trên thì nghe thấy có người mặc đồng phục y hệt bọn họ đang hét lên từ phía xa xa: “Mấy người là ai, tại sao lại mặc quần áo của đội Thanh Long?”
“Ô vãi.” Bốn người giật mình, quay người chạy biến đi.
*
Trụ sở chính, văn phòng của trưởng ban Quan.
Từ khi vào phòng làm việc, trưởng ban Quan đã liên tục trả lời điện thoại ở nhiều nơi khác nhau, những người mà anh nói chuyện đều là lãnh đạo cấp cao của các cục dị năng từ các nước. Bởi vì liên lạc qua điện thoại nên hai bên nói chuyện rất ngắn gọn. Tuy nhiên, vì có quá nhiều cuộc điện thoại nên cũng khó mà xong được.
Lâm Xuân và Trần Sơ vốn dĩ đang chờ trong văn phòng của anh nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh nói chuyện điện thoại xong nên đi theo Tiêu Văn sang phòng họp bên cạnh để nghỉ ngơi.
Trong căn phòng, Lâm Xuân vừa ngồi xuống đã gục xuống bàn ngủ luôn, cô quá đỗi mệt mỏi. Tính ra cô đã thức trắng ba ngày rồi. Sau khi ra khỏi Xích Thủy, ngoại trừ bữa lẩu ra, cô gần như đã phải đi không ngừng nghỉ, đến tỉnh Hải rồi lại bị cũi băng vây khốn, suýt nữa chết ở bên trong.
Mặc dù Tiêu Văn không nhìn thấy gì nhưng có lẽ anh cũng biết Lâm Xuân đang ngủ nên cứ im lặng ngồi trong phòng họp với Trần Sơ.
Khoảng nửa tiếng sau, phòng bên cạnh mới gọi điện xong, trưởng ban Quan cử cấp dưới qua mời mọi người sang. Lúc rời đi, Trần Sơ không gọi thêm Lâm Xuân, anh nghĩ công việc tiếp theo không cần sự tham gia của cô nên cũng muốn cô được ngủ thêm một lát. Trưởng ban Quan không để ý lắm, dù sao trong mắt anh, Trần Sơ được lòng thiên đạo vẫn quan trọng hơn nhiều.
“Vừa rồi các nước điện tới cũng nói rằng tiên tri của họ cũng đã nhìn thấy chuyện Vòm Trời sẽ va chạm với Trái Đất.” Trưởng ban Quan nói ra tin tức mà mình vừa mới nhận được.
Tiêu Văn cũng không bất ngờ, nếu anh có thể biết được thì các tiên tri khác cũng sẽ như vậy.
“Vậy thì chuyện cứu thế sẽ dễ nói hơn.” Tiêu Văn đáp.
Dễ nói hơn? Cứu thế hồi trước là cứu Thiên Vũ Đại Lục chứ giờ là cứu Trái Đất.
“Chỉ là thời gian gấp quá, còn đúng một tháng.” Trưởng ban Quan nhìn Trần Sơ: “Lúc trước cậu nói bão tuyết không tiện lấy ra, thế giờ mang ra đi.”
Anh không thể hiểu được vì sao ban nãy Trần Sơ lại từ chối đưa bão tuyết cho mình, hạn hán cũng giao rồi mà sao tự dưng bão tuyết lại không được? Nếu không yên tâm về anh thì ban đầu đừng có đưa hạn hán cho anh chứ.
“Không lấy ra được.” Trần Sơ lắc đầu.
Không lấy ra được? Trưởng ban Quan trầm ngâm rồi sực vỡ lẽ: “Không phải không muốn đưa ra mà là không làm được?”
“Đúng.” Trần Sơ nói thẳng: “Bây giờ bão tuyết đang được phong ấn trong cơ thể tôi, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không thể mang ra được.”
Thời khắc cuối cùng là gì? Đương nhiên đó là khi cứu thế rồi.
Trần Sơ lại học theo hai mươi tám vì tinh tú, lấy thân mình để phong ấn bão tuyết?
Trưởng ban Quan cảm thấy rất xúc động, thậm chí còn hơi áy náy vì trước đây anh đã nghi ngờ Trần Sơ. Sau khi Đường Thiên Nguyên tiết lộ cho anh biết Trần Sơ là linh thể tái sinh của Vòm Trời, anh đã luôn nghi ngờ động cơ của Trần Sơ, hoài nghi từng lời cậu nói. Vậy nhưng Trần Sơ đã dùng hành động để cho anh biết rằng cậu quan tâm đến Trái Đất. Ngay sau khi đáp xuống mặt đất, cậu đã phong ấn bão tuyết mà không hề do dự.
Nếu Trần Sơ chỉ muốn hồi phục Vòm Trời, cậu hoàn toàn có thể để mặc cho bão tuyết hoành hành, bởi vì Vòm Trời sẽ đâm vào Trái Đất, dù có thể tự giải thoát nhưng Trái Đất cũng sẽ hợp tác với cậu để hoàn thành việc tái sinh Vòm Trời.
Giọng điệu của trưởng ban Quan cũng dịu hơn hẳn: “Hạn hán, bão tuyết, bản đồ địa mạch đã ở trong tay chúng ta. Lũ lụt ở nước D, Lâm Xuân có thể cảm ứng được vật phẩm, tìm kiếm cũng không quá khó khăn, bây giờ chỉ còn dịch bệnh. Nó đang ở trại Miêu nhưng thời gian mở cổng của trại Miêu lại không theo quy luật nên cũng khá phiền phức.”
Tất cả là do thời gian quá ngắn. Nếu thời gian kéo dài thêm thành một năm thôi thì trại Miêu chắc chắn sẽ mở cửa lần nữa.
Trần Sơ nói: “Chuyện này không khó, đại tư tế có thể dịch chuyển qua các không gian con, đợi đến khi nào không gian con tiếp theo mở cổng, tôi và Lâm Xuân đi vào, chỉ cần tìm được hắn thì việc vào trại Miêu không phải vấn đề to tát.”
Vòm Trời đang tới gần địa cầu, đại tư tế chắc chắn sẽ cảm giác được, chỉ cần anh bước vào, ắt hẳn hắn sẽ đến tìm anh ngay lập tức.
Trưởng ban Quan gật đầu: “Nếu thế thì tốt, vậy việc cấp bách nhất bây giờ là đi lấy lũ lụt, Lâm Xuân đâu?”
Bây giờ anh mới nhớ đến Lâm Xuân.
Trần Sơ trả lời: “Lâm Xuân đang nghỉ ở phòng bên cạnh, em ấy không ngủ mấy ngày rồi.”
Vế sau hiển nhiên là đang giải thích giúp Lâm Xuân.
Trưởng ban Quan cũng hiểu nhưng anh vẫn nói: “Tôi biết mọi người rất mệt nhưng vật phẩm lũ lụt càng ở trên Trái Đất lâu thì càng gây ra nhiều tai hại, vậy nên tôi mong hai người đi sớm đi.”
Bấy giờ Tiêu Văn bỗng mở lời: “Tôi lại thấy giờ mình xác định địa điểm kích hoạt vật phẩm tai họa sẽ tốt hơn.”
Trưởng ban Quan nhìn Tiêu Văn.
Tiêu Văn nói tiếp: “Hiện giờ đã khởi động được ba vật phẩm nhưng vẫn còn ba món chưa đụng đến. Dù nói kích hoạt đơn giản như vậy nhưng kinh nghiệm từ bão tuyết và lũ lụt, cùng với bản đồ địa mạch vào hai mươi năm trước, chắc hẳn không có nước nào sẵng lòng để thiên tai phát sinh trên lãnh thổ của mình. Một tháng có lẽ không đủ cho chuyện này.”
Lời nhắc nhở của Tiêu Văn dường như đã thức tỉnh trưởng ban Quan, tất nhiên mọi người không ai muốn tai ương xảy ra trên đất mình, nhưng dù thế nào cũng phải chọn ra nơi để hoạt hóa ba vật phẩm. Khi kết thúc đàm phán, nhất định phải có bên mạnh nắm vai trò dẫn đầu và chọn ra ba địa điểm, đến lúc đó nước Hoa với khả năng phong ấn các vật phẩm tai họa rất có khả năng sẽ được đề cử.
Vậy một khi đưa ra sự lựa chọn, đợi đến lúc Trái Đất thoát khỏi khủng hoảng, nước mình sẽ gây hiềm khích với ba quốc gia. Tình hình quốc tế vốn đã hỗn loạn, nếu người khác đổ thêm dầu vào lửa thì sẽ vô cùng rắc rối. Vậy nên bên mình không thể ra mặt được.
Giữ lại lũ lụt thì chuyện này có thể sẽ được giải quyết suôn sẻ hơn.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cậu và Lâm Xuân vẫn nên chuẩn bị đi.” Trưởng ban Quan nói.
Trần Sơ gật đầu, ngẫm nghĩ thêm một lát rồi nói: “Tôi có một việc xin nhờ hai anh.”
Trưởng ban Quan: “Cậu nói đi.”
Trần Sơ: “Đừng nói chuyện tôi phong ấn bão tuyết cho ai hết, đặc biệt là Lâm Xuân.”
Trưởng ban Quan cau may: “Nhưng cuối cùng vẫn phải đưa tất cả vật phẩm cho lâm Xuân mà.”
Gạt thế nào được.
Trần Sơ: “Giấu được tới đâu hay tới đó.”
Anh cũng không muốn lấp liếm chuyện này, anh biết mình không giấu được, anh chỉ hi vọng đơn thuần rằng khoảng thời gian anh và Lâm Xuân ở bên nhau sẽ vơi bớt đi nỗi buồn thương.
Trưởng ban Quan loáng thoáng nhận ra được gì đó, gật đầu chấp thuận: “Được.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Để tui spoil trước, nam chính không chết đâu, thực ra tui muốn viết cái gì đó vui vẻ một chút vào ngày đầu năm mới (tiêu đề chương là sự bướng bỉnh cuối cùng của tui) nhưng cốt truyện đã phát triển đến đây rồi, không vui nổi nữa nên tui đành spoil trước vậy.
Hết chương 138.