“Không phải vậy.” Giọng Cảnh Lộ truyền qua micro, tiếng nói run rẩy đã bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng chị, nhưng chị vẫn kiên quyết nói: “Tôi thừa nhận, tôi nghĩ đến cái chết nhưng đây chỉ là chuyện của riêng tôi. Xin anh, xin anh hãy tha cho mọi người.”
Dù Cảnh Lộ đã thấy rằng trên thế giới này chẳng có gì làm mình luyến lưu, nhưng khi chứng kiến hơn mười nghìn khán giả bị rút linh hồn, chị cũng không thể thờ ơ được. Huống hồ, đây đều là fan của chị, bọn họ ngồi ở đây vì muốn xem chị biểu diễn.
Mỗi khi cảm xúc trong chị tụt dốc, lão Đỗ sẽ mở concert cho chị, để cho chị nhìn thấy, trên thế gian vẫn còn rất nhiều người yêu chị. Vậy nhưng những người yêu chị, bây giờ sẽ phải chết vì chị ư?
“Nếu anh muốn giết người, anh có thể giết tôi.” Nếu như chị chết đi mà có thể cứu được nhiều người thì cái chết của chị sẽ chẳng hề vô nghĩa.
– Tôi sẽ cho cô được toại nguyện, nhưng không phải bây giờ, giờ cô chỉ cần làm việc, cứ hát đi, tiếp tục concert của mình. Nhìn xem, fan của cô cũng đang mong chờ kìa.
Khi giọng nói khàn khàn của ngài Địch vừa dứt, tiếng hò hét của khán giả lại vang lên.
– Lộ Lộ, hôm nay chị đẹp quá.
– Lộ Lộ, em muốn chị được hạnh phúc.
– Nữ thần, tui phải nghe được Pháo Hoa, hôm nay chị có diễn bài này không?
…
Cảnh Lộ đã từng được nghe những lời này, trong tin nhắn của fan, trong hộp thư của Weibo, trong concert, thậm chí cả khi chị đi qua cửa kiểm tra an ninh ở sân bay, cũng sẽ có fan nói với chị những câu như vậy. Chị đã nghe rất nhiều lần, nhưng gần như chưa bao giờ cảm được. Bởi vì chị luôn nghĩ rằng, hôm nay fan yêu mình vì bài hát của mình thì mai cũng sẽ yêu một idol khác vì ca khúc của họ, người bọn họ yêu không phải Cảnh Lộ thật sự mà họ chỉ yêu thứ mà họ muốn yêu thôi.
Nhưng bây giờ, thẳm sâu trong cõi lòng chị đang cầu mong rằng, mai sau chị vẫn còn cơ hội được nghe những câu ấy. Dẫu chị vẫn cảm thấy fan không yêu bản thân chị nhưng chị hi vọng mọi người sẽ được sống.
– Tôi không thích nói đến lần thứ ba, dù cô là ca sĩ tôi thích.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, Cảnh Lộ bỗng hoàn hồn, chị còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy một cái lưỡi liềm cực lớn ngưng tụ trên bầu trời ở sân vận động, trên lưỡi hái hình như có một bàn tay rất to, bàn tay đấy cầm cái liềm rồi bổ mạnh xuống.
“Đừng!” Cảnh Lộ hoảng sợ hét lên, nhưng chẳng thể làm được gì hết, chỉ đành trơ mắt nhìn cái liềm khổng lồ đang thu hoạch linh hồn của khán giả. Sau từng nhát cắt, mặc dù linh hồn trong sân không biến mất nhưng ai ai cũng trong suốt hơn khi nãy, dường như sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
– Hát!
“Tôi hát, tôi hát.” Cảnh Lộ không dám do dự, vội vàng ngồi xuống trước cây đàn piano.
Các nhân viên trong concert cũng đã bị cắt mất linh hồn, concert không có nhạc đệm, Cảnh Lộ chỉ có thể vừa đàn vừa hát. Thoáng chốc, tiếng đàn du dương lại vang vọng khắp sân vận động.
Trong lúc pháp sư vong linh nói chuyện với Cảnh Lộ, Lâm Xuân đang nghĩ về nguyên nhân vì sao pháp sư chừa lại mỗi Cảnh Lộ. Toàn bộ sân vận động hơn mười nghìn người, cớ gì hắn lại không rút linh hồn của Cảnh Lộ?
Còn việc hắn bảo hắn là fan đúng là chuyện hoang đường, Lâm Xuân chẳng buồn tin. Một phần tử khủng bố lên kế hoạch để giết chết hơn mười nghìn người sao có thể chơi cái trò idol và fan, hắn giữ lại Cảnh Lộ chắc chắn là vì điều đấy có lợi cho hắn.
Một phần mà nghi thức cần phải có?
Mặc dù Lâm Xuân biết đến lễ hiến tế linh hồn nhưng cô không biết nghi thức cụ thể sẽ như thế nào, tài liệu miễn phí được chia sẻ trong diễn đàn cũng không viết đầy đủ.
Chết tiệt, giờ còn không dùng được điện thoại, nếu không cô đã lên diễn đàn để tra rồi.
Cô ngẫm nghĩ trong loáng chốc, tận dụng môi trường tăm tối để chạy ra hậu trường.
Cô đổi ý rồi, cô không dùng mái tóc của Sadako để ra ngoài nữa, bởi cô vừa nhận ra rằng, nếu cô đi ra thì sẽ không vào được, mà cô cũng đã vỡ vạc, thực chất cô không cần phải ra ngoài thì cũng sẽ có cách để thông báo với mọi người.
Hơn nữa, cô được an toàn vì hệ thống đã ổn định lại linh hồn cho cô, vậy nên chỉ cần hệ thống ở đây, cái nghi thức đó sẽ không thể làm tổn thương cô. Thành thử, cô không phải vội vã đi ra ngoài làm gì hết.
Lâm Xuân chạy nhanh vào hậu trường, bắt đầu tìm máy tính, đúng, cô muốn tìm máy tính để chứng minh được suy đoán của mình. Tại sao bọn Lửa Xanh lại cố tình tạo phong ấn lên cả TV? Chỉ có một lí do duy nhất, đó là đề phòng cô, hay phải nói chính xác là người dị năng không gian đã đến cứu Từ Phi Hàng. Tất nhiên, không thể có chuyện trùng hợp là bọn Lửa Xanh biết cô xuất hiện trong concert được, chúng làm vậy để ngăn ngừa có người đi vào concert thông qua TV mà thôi.
Do đó, nếu đối phương chỉ phòng ngừa có người xuyên vào sân vận động nhờ TV, như thế thì vẫn có thể dùng được máy tính, bởi vì máy tính có chuột.
Ở hậu trường, tất cả nhân viên đã bất tỉnh dưới sàn, có người ngã gục xuống đất, có người nằm trên bàn, Lâm Xuân không màng đến mọi người, ánh mắt dáo dác kiếm tìm, loáng chốc đã thấy một chiếc laptop trên bàn làm việc.
Cô cầm laptop, thử thao tác mấy cái, xác nhận được suy đoán của mình chỉ trong tích tắc, bàn phím và chuột vẫn dùng được. Quả nhiên, không phải màn hình cảm ứng là dùng được hết.
Lâm Xuân vô thức muốn đăng nhập WeChat, nhưng khi vào ứng dụng mới phát hiện phải quét mã QR thì mới có thể đăng nhập, mà điện thoại chết máy không thể quét mã được.
Cái quả thiết kế ăn tàn phá hoại gì thế này, không có cách đăng nhập nào khác ngoài quét mã à?
Lâm Xuân oán thán, mau chóng đăng nhập vào email của mình, tìm thấy file tiền lương mà trợ lí Đàm gửi cho mình trong lịch sử email. Trong file, ngoài tiền lương còn có cả số điện thoại của các đồng nghiệp trong tổ sáu.
Lâm Xuân tìm một số điện thoại, nhấn copy, đăng nhập vào QQ rồi gửi cho Bao Á – thợ make up trong cửa hàng quan tài. Thật ra bây giờ có rất ít người sử dụng QQ, nhưng rất nhiều bạn cosplay của Bao Á đều dùng QQ, còn online 24/7. Vậy nên trong danh sách bạn bè của Lâm Xuân ở QQ, người có thể trả lời tin nhắn nhanh nhất chỉ có Bao Á mà thôi.
Mong là lúc này Bao Á đang không đu phim.
Có lẽ vận xui “Đi concert cũng gặp được Lửa Xanh” đã khiến cô hết sạch xui xẻo, chưa gì cô đã nhận được tin nhắn của Bao Á.
Bao Á: Em đang đi xem concert của Cảnh Lộ cơ mà? Nhắn tin cho chị làm gì? Số điện thoại này của ai vậy?
Lâm Xuân không giải thích mà chỉ nói: Chị Tiểu Á, chỗ em sóng yếu, không gọi điện được, đây là số của đồng nghiệp em, chị gọi cho anh ấy, bảo em gặp được Lửa Xanh. Rất quan trọng, bây giờ chị gọi liền đi, à đúng rồi, chị gửi số QQ của em cho anh ấy luôn nhé, em không đăng nhập WeChat được.
Bao Á: Oke.
Mặc dù Bao Á vẫn thấy lạ nhưng chị có thể cảm nhận được sự nôn nóng của Lâm Xuân qua từng câu chữ nên cũng không hỏi nhiều mà cầm điện thoại gọi cho số mà Lâm Xuân gửi cho mình.
Cuộc gọi được nối máy rất nhanh.
– Alo?
“Anh Vân ạ?” Lâm Xuân gửi cho Bao Á số của Vua Bẩn, Trần Sơ không ở đây, trợ lí Đàm đang bế quan, Vua Biển không đáng tin cho lắm, Thanh Không chưa gặp bao giờ, thành thử cô đã chọn số của Vua Bẩn.
– Cô là ai?
Giọng anh này lạnh quá, Bao Á nhạy cảm nhận ra người ở đầu dây bên kia không dễ gần cho lắm nên cô cũng không rề rà thêm mà nói liến thoắng: “À, tôi là bạn của Lâm Xuân, em ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh, em ấy gặp được Lửa Xanh rồi.”
Hình như có tiếng động vang lên ở đầu dây bên kia, thứ gì đó vừa rơi xuống đất.
“Còn gì nữa không?” Vua Bẩn bình tĩnh hỏi.
“Em ấy bảo anh add số QQ của em ấy, em ấy không vào WeChat được.” Bao Á nói xong cũng thấy lạ, tại sao đăng nhập vào được QQ được mà WeChat lại không.
– Cô đưa số cho tôi.
“Anh chờ một chút để tôi nhìn.” Bao Á mở thông tin QQ của Lâm Xuân, nói ra một dãy số. Vừa dứt lời, đối phương đã tắt máy.
“Bất lịch sự ghê.” Bao Á không kìm được phải buột miệng than, sau đó mở QQ để nhắn tin cho Lâm Xuân.
Lâm Xuân vừa nhắn cảm ơn, máy tính đã vang lên thông báo kết bạn, cô vội vàng ấn chấp nhận.
Tên tài khoản QQ add friend cô chỉ có đúng một chữ “Vân”, nhìn qua cũng biết là Vua Bẩn Vân Dật.
Sau khi kết bạn, Lâm Xuân đang định kể cho anh nghe về sự việc, Vua Bẩn đã nhắn trước: Đợi anh chút.
Khoảng năm phút sau, một thông báo lại xuất hiện: Bạn Vân đã mời bạn tham gia vào nhóm tạm thời của tổ sáu.
Thì ra là kéo vào nhóm, Lâm Xuân ấn chấp nhận.
Sau khi vào, cô nhận ra trong nhóm có đầy đủ thành viên, thậm chí trợ lí Đàm đang bế quan và Trần Sơ đang ở biên giới cũng có mặt. Chẳng lẽ nhóm đã tồn tại từ lâu rồi nhưng lại quên add cô vào?
Lâm Xuân gõ rất nhanh, đánh chữ ầm ầm, kể ra hết những gì mình biết, tập trung vào sự kiện cái liềm và TV bị kết giới phong toả.
Thanh Không: Lưỡi liềm là hình thái ý thức của buổi lễ, mỗi khi vung liềm xuống sẽ cắt đi một số sức mạnh sinh mệnh, khi toàn bộ sức mạnh sinh mệnh bị cắt bỏ, người ở bên trong sẽ chết hết.
Lâm Xuân cũng đoán ra được điều này: Thế các anh mau nghĩ cách đi.
Trợ lí Đàm: Anh đã xin cấp trên rồi, nhưng mỗi người dị năng cấp S đều có nhiệm vụ đặc thù của mình, muốn đến chỗ em cũng phải mất hơn một tiếng.
Thành phố Tấn rơi vào hoạt động khủng bố lớn như vậy, chắc chắn cấp trên sẽ phải xử lí, Vua Bẩn chỉ đành “gọi hồn” trợ lí Đàm lên.
Lâm Xuân đang định nói em có thể dẫn mọi người ra ngoài, Thanh Không đã lên tiếng: Vô ích thôi, dù người dị năng cấp S có chạy đến ngay thì tới lúc phá được kết giới, mọi người bên trong đã chết một nửa rồi.
Trợ lí Đàm: Có thể cứu được một nửa thì cứ cứu thôi.
Thanh Không: Những người còn lại không chết thì cũng sẽ hoá điên. Chỉ cần bị lưỡi liềm bổ xuống ba lần, linh hồn sẽ không còn lành lặn nữa, không chữa được đâu.
Lâm Xuân đọc mà rợn tóc gáy: Chẳng lẽ không thể giải trừ được nghi thức đó ạ?
Thanh Không: Trừ khi em có thể cướp được vật dẫn của nghi thức, trong hai tiếng đồng hồ sau khi linh hồn bị lấy đi, đưa linh hồn trở về cơ thể. Bình thường vật dẫn là pháp khí của pháp sư vong linh, nhưng pháp sư vong linh có thể tiến hành hiến tế cả nghìn người chắc chắn là cấp S, muốn cướp được vật dẫn của hắn trong hai tiếng là quá khó.
Vua Bẩn: Với lại, mục đích của Lửa Xanh là tạo ra sự hoảng loạn. Nếu như không cướp được vật dẫn, rất có thể bọn chúng sẽ huỷ diệt nó. Một người dị năng cấp S muốn phá huỷ pháp khí thì không ai ngăn được đâu. Huống hồ còn có kết giới cấp S ở đó.
Vua Biển: Nếu là tao, ngay cái lúc mọi người sắp phá vỡ được kết giới, tao sẽ giết vật dẫn ngay lập tức.
Vua Biển đứng ở phe bên kia hả?
Mặc dù biết Vua Biển đang phân tích tình huống một cách khách quan nhưng Lâm Xuân vẫn rất cáu bẳn.
Lâm Xuân: Không có cách nào ngăn chúng cướp linh hồn sao? Ví dụ như hút linh hồn về chỗ bọn mình?
Vua Biển: Trừ khi có một pháp sư vong linh cùng đẳng cấp cũng đang sắp xếp nghi thức trong sân vận động.
Thanh Không: Cũng không được, trong tình huống như thế chỉ khiến linh hồn của một người bị cả hai nghi thức kéo đi, thế còn chết nhanh hơn.
Vua Biển: Vậy thì chịu rồi, trừ khi tất cả mọi người đều là người dị năng từ cấp C trở lên, như thế mới gắng ổn định lại linh hồn để không bị phân tán.
Điều này phải được thực hiện trong một nghi thức tế thần quy mô lớn, nếu là một chọi một, thì ngay cả một người dị năng cấp A cũng có thể bị pháp sư vong linh cấp cao lấy đi linh hồn của mình.
Ổn định linh hồn? Cô không ổn định linh hồn nhờ dị năng mà là nhờ hệ thống.
Hệ thống, đúng, hệ thống.
“Hệ thống, cậu có cách gì để ngăn được nghi thức cướp linh hồn ở ngoài kia không?” Lâm Xuân hỏi hệ thống.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống đưa ra câu trả lời vạn năng.
Có cách đách tôi tin cậu luôn nè.
Lâm Xuân không hề tin, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn bốc thăm, tôi muốn rút được vật phẩm có thể đối kháng được với nghi thức hiến tế.”
Lần trước trao đổi vương miện của đại tư tế với hệ thống, hệ thống cũng đã đồng ý với cô, lần sau sẽ cho cô một vật phẩm lợi hại. Sau hôm ấy, Lâm Xuân cũng chưa rút thăm lần nào, lợi dụng điều kiện này để hệ thống cho cô một vật phẩm có thể cứu mạng mình khi mình gặp nguy hiểm. Mà bây giờ đã đến lúc rồi.
“Bốc thăm không thể chỉ định vật phẩm, tôi cho cô cơ hội được chọn một trong hai.” Hệ thống ngừng lại, không từ chối mà cho cô chọn.
Được làm như thế thật này.
“Ừ.” Lâm Xuân đồng ý ngay.
Với sự hiểu biết của cô về hệ thống, nếu hệ thống không muốn giúp, nó hoàn toàn có thể chuẩn bị cả đống vật phẩm cho cô bốc bừa, dù sao chỉ cần rút được một vật phẩm lợi hại thì tức là nó không nuốt lời. Nhưng được chọn một trong hai nghĩa là hệ thống cũng đang giúp đỡ rồi.
Sau khi đồng ý, giao diện của hệ thống xoay chuyển, xuất hiện một vòng xoay xổ số, lúc vòng xoay đang quay nhanh, các vật phẩm được bày ở trong lần lượt bay ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại hai vật phẩm bị tô mờ cho Lâm Xuân lựa chọn.
Bên trái hay bên phải?
Với chỉ số may mắn -99 của mình, Lâm Xuân quyết định sử dụng kẹp tóc của nữ thần may mắn để chỉ dẫn cho mình.
“Tôi ước rằng mình sẽ rút được vật phẩm như ý.” Lâm Xuân nhắm mắt cầu nguyện.
Tinh, lời cầu nguyện có cấp bậc quá cao, không thể thực hiện.
“…” Sao rút thăm vật phẩm lại có cấp bậc cao? Có khi nào là do liên quan đến hệ thống, vậy nên kẹp tóc mới bớt linh, thế là không được ước những gì dính líu tới hệ thống hả?
Thôi, dùng vật phẩm mà hệ thống ban tặng để bẫy hệ thống, cậu ấy không thể gây ra sai lầm như vậy được.
Vậy cuối cùng phải chọn cái nào?
Lâm Xuân ngẩng đầu, khoé mắt liếc qua gương trang điểm ở bên cạnh, trong gương, kẹp tóc màu hồng của nữ thần đang nằm trên tóc phải của cô.
Bên phải, cô đã chọn bên phải mà chẳng hề do dự.
Kẹp tóc của nữ thần, lúc nào cũng sẽ phải nằm ở hướng may mắn. Đúng, Lâm Xuân tâm linh, nhưng kẹp tóc của nữ thần may mắn cũng là một dạng tâm linh rồi.
Chúc mừng vật chủ bốc được vật phẩm số 008, chiếc mõ của hoà thượng, xin mời vào kho hàng để kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
Lâm Xuân vội vàng mở kho hàng, bắt đầu kiểm tra đặc tính.
Tên: Chiếc mõ của hoà thượng.
Hướng dẫn sử dụng: Đây là chiếc mõ của một vị hoà thượng đã đắc đạo, mõ lắng nghe những bài phật pháp thâm sâu nhất trên đời. Miệng niệm phật, tay gõ mõ, như thế sẽ thanh tẩy được tất cả những thứ dơ bẩn, để linh hồn tìm về nơi mình thuộc về.
Lưu ý: Người nghe thấy tiếng A di đà phật sẽ được thanh tịnh.
Để linh hồn tìm về nơi mình thuộc về? Ý trên mặt chữ à? Thử một phát là biết.
Nếu phải nói đến ưu điểm của nghi thức này, chắc hẳn là vì có quá nhiều nạn nhân, nhiều đến mức có bớt đi một người thì đối phương cũng không phát hiện ra được.
Lâm Xuân cầm chiếc mõ, đi ra hậu trường, mau chóng tìm kiếm “chuột thí nghiệm” thích hợp, sau đó cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Đỗ Bác Dung, người đã đi cùng với Cảnh Lộ đến nhà ma để xem bói.
Lâm Xuân ngồi xổm xuống, khẽ gõ một cái, khi tiếng “cốc” vang lên, cô thì thầm niệm: “A di đà phật.”
Cô không dám nói to, cô sợ lỡ mà chiếc mõ có ích thật thì mình sẽ đánh thức quá nhiều người, pháp sư vong linh sẽ phát hiện, thành ra cô chỉ dám thủ thỉ để thức tỉnh một người thôi. Tỉ lệ 1/10000, pháp sư muốn phát giác cũng khó.
Lát sau, người đàn ông nằm dưới đất bỗng rên rỉ.
Thành công thật?!
Đỗ Bác Dung mơ màng mở mắt, mới đầu anh nhìn Lâm Xuân mới ánh mắt mịt mờ, sau đó đã sực ra: “Em… Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Đừng nói gì hết.” Lâm Xuân cầm bộ quần áo mà mình đã chuẩn bị sẵn để bịt miệng Đỗ Bác Dung, giải thích liến thoắng: “Giờ em có nói thì chắc anh sẽ không tin nhưng tất cả đều là thật.”
Ngay sau đó, Lâm Xuân đã kể lại chuyện nghi thức hiến tế linh hồn cho anh nghe.
– Nếu anh không tin, bây giờ anh cứ dùng điện thoại đi, xem có mở được không. Nếu anh vẫn chưa tin, có thể nhìn ra ngoài cửa mà xem, có phải khán giả ngã hết rồi hay không. Nếu anh vẫn chưa tin….
“Anh tin.” Sau khi Đỗ Bác Dung tiếp nhận được thông tin gây sốc này, anh đã bình tĩnh lại rất nhanh, không biết vì sao, anh cảm giác bây giờ mình đang rất điềm nhiên, tựa như linh hồn đã được thanh lọc, tựa như anh có thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì một cách lí trí.
“Sao anh tin dễ thế?” Lâm Xuân thì vẫn chưa thích ứng được.
“Từ hôm ở công viên về anh đã tra thông tin của em, trên mạng bảo em rất linh.” Đỗ Bác Dung nói: “Thế nên… Giờ mình có thể làm gì?”
Làm gì?
“Anh chờ một chút, để em hỏi đồng nghiệp của em đã.” Bây giờ đã có vật phẩm giành lại được linh hồn, cô phải nhắn tin vào nhóm để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết.
Lâm Xuân quay về laptop, trong nhóm QQ, vì mãi mà không trả lời tin nhắn, mọi người tag thế nào cũng không thấy nhắn lại, từ khi sốt ruột đến lúc ngầm thừa nhận cái chết của cô chỉ mất đúng một phút ngắn ngủi.
Thanh Không: Mãi mà không rep, có khi lành ít dữ nhiều rồi.
Vua Bẩn: Má cái tên ngốc kia, không biết đường chạy đến à?
Vua Biển: Tạo kết giới cả trên TV, con bé cũng không ra được. Haizz, để tao báo Trần Sơ.
Bọn anh không biết phương pháp cụ thể để sử dụng mái tóc Sadako, thấy Lâm Xuân không thể ra khỏi sân vận động nên đã cho rằng kĩ năng xuyên không của cô đã bị kết giới phong bế.
Trợ lí Đàm: Đội thi hành án đã đứng bên ngoài sân vận động, dù chẳng được ích gì.
Sau đó, mọi người không nhắn nữa, mãi đến bây giờ, yên lặng cũng được năm phút rồi. Mà năm phút trước, ở biên giới phía Bắc Trung Quốc, Trần Sơ đang đối mặt với một người dị năng hệ thổ cấp S thì bỗng nhận được cuộc gọi.
Khi đang cầm cự, Trần Sơ không rảnh nhìn điện thoại, như thế là bất lịch sự với kẻ thù. Nhưng có cuộc gọi lại khác, trong khi làm nhiệm vụ, nếu không phải chuyện cấp bách thì sẽ không có ai gọi điện cho anh.
Anh nhìn điện thoại, thấy người gọi đến là Vua Biển.
– Sao thế?
“Trần Sơ, ở biên giới có người của bọn Lửa Xanh không?” Vua Biển hỏi.
“Có, nhưng hình như đang câu giờ.” Người dị năng hệ thổ chỉ đứng ở biên giới, cứ đứng như vậy, đối đầu với anh từ nơi xa. Bởi vì đối thủ không bước vào lãnh thổ Trung Quốc, dựa theo nguyên tắc, Trần Sơ cũng không thể chủ động tấn công. Thành ra, dù anh biết đối phương đang kéo dài thời gian nhưng đành bất lực.
Hơn nữa, anh cũng không thể rời đi, một khi anh ra về, trong tình huống không có người dị năng cấp S canh giữ, đối phương hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc vào lãnh thổ nước mình, tìm bừa một chỗ để chôn bản đồ địa mạch. Thế nên, hai bên chỉ có thể đối đầu như vậy.
“Mục đích của chúng không phải chôn bản đồ địa mạch mà là hiến tế cả nghìn người.” Vua Biển nói nhanh: “Thành phố Tấn vừa có lễ hiến tế trong concert chục nghìn người, hôm nay Lâm Xuân đi xem concert đấy. Vừa nãy đã mất liên lạc với con bé rồi.”
Trần Sơ nghe thấy ba chữ “mất liên lạc”, cơn gió ngoài biên giới bỗng lặng thinh trong thoáng chốc.
“Tao biết rồi.” Anh cúp máy.
“Sao nào, nghe được tin xấu gì à?” Người dị năng mặc áo choàng đen với phù hiệu ngọn lửa màu xanh ghim trước ngực nhìn thấy nét mặt Trần Sơ khang khác nên đã hỏi một câu bằng tiếng Anh với giọng điệu khiêu khích.
“Mục đích của các người là hiến tế cả nghìn người?” Trần Sơ hỏi ngược lại bằng tiếng Anh.
“Chưa gì đã phát hiện ra rồi? Thằng Địch còn thề thốt, đến khi nghi thức kết thúc thì chúng mày cũng không phát hiện ra được. Vì thế nên bọn ta đã dùng thuật bói toán để lựa chọn khán giả từ một tháng trước, ai ngờ vẫn bị bọn mày phát hiện. Mày phải chạy về rồi ư?” Đối phương cười châm biếm hỏi.
“Không.” Trần Sơ khẽ thốt ra một chữ, đột nhiên có trận lốc xoáy khủng khiếp từ trên trời rơi xuống, cuốn đi hết thảy sỏi đá trên mặt đất, lao về phía các thành viên của hội Lửa Xanh.
Hết chương 70.