Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 79: Ba ngày


Sau khi xem xong livestream của Lửa Xanh, nếu trong phòng bệnh còn có người bình tĩnh thì ấy là Lâm Xuân.

Bởi vì cô nhớ rõ, ngay tối qua, trong phòng bệnh này, hệ thống đã nói với cô rằng, nó có thể lấy bản đồ địa mạch.

“Hệ thống, cậu xử lí được bản đồ địa mạch đúng không?” Cô gọi hệ thống ngay.

“Tôi đã bảo nếu cô đưa cho tôi thì tôi đành nhận mà.” Hệ thống đáp.

Nghe được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Lâm Xuân yên lòng hẳn.

Bấy giờ cửa phòng được mở ra, Trần Sơ đi vào, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, Thanh Không hỏi thẳng: “Bản đồ địa mạch đâu?”

Trần Sơ đáp: “Nộp rồi.”

Thanh Không thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

Bản đồ địa mạch là củ khoai lang nóng, không thể rơi vào tay tổ sáu, dù chính phủ quyết định đặt bản đồ ở đâu, Thanh Không cũng không hi vọng thành viên tổ sáu bị cuốn vào vụ này.

Lâm Xuân nghe thấy Trần Sơ đã nộp bản đồ lên, nét mặt cô thay đổi, nhưng sau ấy đã bình tĩnh lại.

Nếu bản đồ địa mạch nằm trong tay Trần Sơ, cô có thể lấy nó dễ dàng hơn, nhưng bây giờ tổ chức chính phủ các nước đang chú ý đến tung tích của tấm bản đồ, nếu không đưa ra một lí do thích hợp, chẳng ai được cầm bản đồ đi hết.

Chả lẽ lại nói thẳng là mình có thể cất giữ được bản đồ địa mạch? Nhưng như thế thì hơi lố quá.

Ngay khi Lâm Xuân đang nghĩ xem có cách nào để lấy bản đồ mà không tô điểm chuyên môn của mình không, cửa nhà vệ sinh đã mở ra, trợ lí Đàm bước ra ngoài, nghiêm mặt nói với mọi người: “Trụ sở chính sẽ phái nghiên cứu viên đến xử lí bản đồ địa mạch, anh đi bố trí địa điểm, mấy đứa ở đây lo liệu. Còn nữa, đưa ô của thiên thần cho anh.”

Trần Sơ lấy cây ô ra khỏi kho vật phẩm, đưa ra cho anh.

Trợ lí Đàm cầm lấy rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Nghiên cứu viên là chuyên gia của tổ chức chính phủ chuyên nghiên cứu về không gian con, bao gồm phát triển các loại vật liệu, vật phẩm và khai thông năng lượng.

Thanh Không đợi Trần Sơ đóng cửa phòng bệnh rồi mới hỏi: “Trụ sở chính định giải quyết bản đồ địa mạch ở thành phố Tấn?”

Trần Sơ gật đầu: “Chắc vậy, bản đồ địa mạch nguy hiểm như thế, chắc chắn không thể để nó tới Đế Đô.”

Trên livestream Lửa Xanh đã nói rõ ràng, bản đồ địa mạch đã trở về làm tờ giấy trống, một khi sức mạnh địa mạch biến mất, nó sẽ bắt đầu hấp thu sức mạnh của mạch đất. Điều này tương đương với một quả bom nguyên tử sẽ phát nổ bất cứ lúc nào, sao có thể để cho người ta mang về Đế Đô được.

Vân Chu không ngờ mình đi công tác mà gặp phải chuyện như thế này, chẳng kìm được mà xen vào: “Vậy tại sao Lửa Xanh lại livestream ạ, để mình mang bản đồ địa mạch về Đế Đô chả phải sẽ tốt cho chúng hơn à?”

Thanh Không nhìn Vân Chu, giải thích: “Bởi vì đó là chuyện không thể. Bản đồ địa mạch là vật phẩm tai hoạ, trụ sở chính muốn bảo vệ thì cũng không thể giữ ở Đế Đô được. Vậy nên thà công bố với thế giới, đẩy Trung Quốc ra trước mũi sào. Cứ thế, nếu không ai có thể đưa ra lí do thuyết phục được mọi người thì Trung Quốc chỉ có thể chôn bản đồ trên đất của mình.”

Ở lại trên đất Trung Quốc? Đây là vật phẩm có thể dẫn đến trận động đất cấp tám, hơn nữa, dân số Trung Quốc gấp ba lần nước S. Mọi người chỉ cần nghĩ đến đây, gương mặt đã biến sắc.

“Aloo, mọi người nói cái gì đấy? Làm tôi hốt lắm rồi.” Vua Biển không nghe được gì, nằm trên giường sốt ruột gọi: “Nhóc con, mau chữa tai cho anh.”

Mặc dù Vân Chu rất hiếu kì về chuyện xử lí bản đồ địa mạch nhưng cậu cũng biết mình không phải bận tâm đến vấn đề này, thấy Vua Biển cuống cuồng gọi mình nên cậu đi ra ngay, trị liệu xong đã rồi nói sau.

– Tinh.

Bấy giờ điện thoại của Lâm Xuân đã reo lên, cô cúi đầu nhìn, trợ lí Đàm nhắn tin cho cô, bảo cô đặt khách sạn cho Vân Chu. Anh phải xử lí bản đồ địa mạch với chuyên gia nghiên cứu nên không giúp được.

Cô mới ngẩng lên nói với Vân Chu đang cầm viên tinh thể hệ mộc: “Vân Chu, chị đi sang khách sạn bên cạnh đặt phòng cho em, em trị liệu xong rồi về nghỉ luôn nhé.”

Vân Chu “Vâng” với chị.

Lâm Xuân vừa rời đi, Thanh Không và Trần Sơ cũng đi theo, chỉ có hai thành viên của đội thi hành án chịu trách nhiệm canh giữ ngoài cửa, ngăn việc có người đi vào cắt ngang quá trình chữa trị.

Ba người đi đến cửa khu nội trú, Lâm Xuân bỗng nghĩ ra một cách: “Có thể mang bản đồ địa mạch đến chỗ không người, như thế thì dù có xảy ra động đất thì cũng không dẫn đến thương vong.”

Trần Sơ cau mày, nói ngập ngừng: “Chắc là không được đâu.”

Thanh Không ngẩn ra, nhìn Trần Sơ: “Em cảm nhận được gì?”

Trần Sơ nói: “Thứ bản đồ cần là sức mạnh địa mạch, chứ không phải là một mảnh đất có diện tích lớn. Nói trắng ra, sức mạnh địa mạch là một loại năng lượng, mà chỗ nào đông sinh linh thì năng lượng mới dồi dào.”

Lâm Xuân vỡ lẽ, nói cách khác, nếu chôn bản đồ địa mạch trong thành phố, nó sẽ chỉ hấp thu năng lượng của một thành phố đó. Nhưng nếu chôn nó ở đất không người, nó có thể hấp thụ năng lượng của mười thành phố.

“Nhưng…” Lâm Xuân muốn nói rằng trong tài liệu của chính phủ ghi rằng bản đồ chỉ hấp thu sức mạnh địa mạch trong phạm vi ba nghìn ki lô mét vuông. Nhưng loáng chốc, cô đã sực ra, sự hiểu biết của chính phủ, những đặc điểm đã được tổng kết và con số ba nghìn ki lô mét vuông đều căn cứ trên diện tích của thành phố xảy ra động đất vào hai mươi năm trước, tất cả đều là phỏng đoán.



Lâm Xuân càng nghĩ càng thấy suy đoán của Trần Sơ là chính xác, nhưng vẫn không cam lòng nên quay sang chứng thực với hệ thống lần nữa: “Hệ thống, nếu không đưa bản đồ địa mạch cho cậu thì nó sẽ gây ra động đất khủng bố đến mức nào?”

“Một trăm điểm công đức.” Hệ thống đáp.

“Cậu ác thế, hỏi một câu mà lấy tận một trăm điểm công đức?” Lâm Xuân phát sợ vì cái sự đòi hỏi tham lam của hệ thống.

“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống bắt đầu lặp lại câu thần chú mất nết của nó.

“Ờ, cho cậu đấy!” Lâm Xuân nghiến răng.

– 100 điểm công đức.

Sau khi trừ điểm công đức, hệ thống cất tiếng: “Thứ bản đồ địa mạch hấp thu là năng lượng, và nó chỉ dừng lại khi nào hấp thu đủ, tuy nhiên, vùng đất không người ở thường có hoàn cảnh khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi và rất khan hiếm sức mạnh địa mạch, nếu cô chôn bản đồ địa mạch vào đó, trận động đất sẽ lan rộng ra vô tận đến khi nào nó nhận được đủ năng lượng thì thôi.”

Quả nhiên anh Trần Sơ nói đúng rồi.

Hệ thống: “Hơn nữa, động đất lan rộng liên tục sẽ làm thay đổi sự chuyển động của vỏ Trái Đất, như vậy sẽ gây ra hàng loạt thảm họa thiên nhiên. Vậy nên, nếu bọn cô muốn tìm chỗ để bản đồ hấp thu sức mạnh địa mạch, tôi khuyên cô nên chôn nó ở thành phố nào đông người. Nếu bọn cô không muốn gây thương vong thì cũng có thể thả nó xuống biển, tôi đã nghiên cứu qua rồi, diện tích đại dương chiếm tỉ lệ lớn trong thế giới của bọn cô, ném vào biển sẽ tránh được động đất trong đất liền. Tuy nhiên sẽ có khả năng dẫn tới sóng thần, hoặc là một số thảm hoạ trong tương lai.”

“Thảm hoạ trong tương lai?” Lâm Xuân vô thức hỏi lại.

“Nơi nào không có sức mạnh địa mạch, nơi đó không thể sinh ra sự sống.” Hệ thống nói.

Nghiêm trọng đến vậy ư?

Thanh Không nghe Trần Sơ nói, anh nghĩ nhiều chuyện hơn: “Anh đã tra tài liệu rồi, hai mươi năm trôi qua, thành phố Jiaw gặp động đất không những không gầy dựng lại được mà còn bắt đầu sa mạc hoá. Một địa phương nếu bị hấp thu sức mạnh địa mạch, mảnh đất đó cũng sẽ bị sa mạc hoá. Thế nên, dù có đem bản đồ đến nơi không người thì cũng chỉ tạo ra sa mạc khổng lồ trên Trái Đất thôi. Môi trường sinh thái của Trái Đất đã nghiêm trọng lắm rồi, mấy năm nay thế giới đang bảo vệ môi trường, nếu như còn tạo ra đại sa mạc nữa…”

Trần Sơ thở dài: “Thảo nào Lửa Xanh lại gọi bản đồ là vật phẩm tai hoạ, mà tai hoạ thật, đã thế còn là thảm hoạ không thể tránh khỏi.”

Thanh Không nhìn dòng người qua lại trên vỉa hè, nhìn sự mừng rỡ của bọn họ, nhìn những bóng lưng vội vã, bỗng chốc không biết mình nên hâm mộ hay xót xa.

Hâm mộ vì bọn họ chẳng hay biết gì hết, cũng xót xa khi mọi người không thấu tỏ điều gì.

Lâm Xuân thấy bầu không khí nặng nề hẳn đi, kiềm lòng chẳng đặng mà an ủi: “Đừng có sầu thế, sẽ có cách thôi mà?”

Phải mau nghĩ cách, nghĩ xem có cái cớ nào hợp lí không, nếu không có thì cô sẽ đến trụ sở chính để nói thẳng. Chẳng phải sẽ bị quốc gia chú ý đến, sẽ bị Lửa Xanh nhắm vào thôi sao?

Cô chịu được!

┭┮﹏┭┮

“Hệ thống, sức mạnh địa mạch còn sót lại trên bản đồ tồn tại được bao lâu nữa?” Lâm Xuân hỏi hệ thống.

“Ba ngày.” Hệ thống nói.

Vậy thì hai hôm nay phải nghĩ kĩ xem mình nên nói thế nào.

Thanh Không cười nói với giọng lạc quan: “Đúng, nếu trụ sở chính đã cử nghiên cứu viên đến, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ ra được biện pháp. Anh vẫn còn có việc ở đồn cảnh sát, đi trước đây.”

Dù cuối cùng bản đồ địa mạch sẽ được đưa đi hay bị giữ lại ở thành phố Tấn, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là tiếp tục cuộc sống của mình.

Lúc này, Trần Sơ nhìn điện thoại, nói: “Trợ lí Đàm bảo anh đến hỗ trợ, anh cũng phải đi.”

– À vâng.

Sau khi hai anh rời đi, Lâm Xuân đi sang khách sạn bên cạnh, đặt một phòng cho Vân Chu, sau đó ngồi ở đại sảnh của khách sạn để nghĩ cớ cho mình.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngoài việc nói thẳng cho trụ sở chính biết cô có thể xử lí bản đồ địa mạch ra thì không có cách nào để trụ sở chính đưa bản đồ cho cô được. Cơ mà vấn đề là, dù cô nói như thế nhưng chắc gì trụ sở chính đã tin? Làm sao cô chứng minh được mình có năng lực này chứ?

Đây là đại sự, liên quan đến sinh mạng của mấy chục triệu người, nếu không có lí do đầy đủ, trụ sở chính chắc chắn sẽ không đưa bản đồ địa mạch cho cô, trừ khi cô nói ra sự tồn tại của hệ thống.

“Hệ thống, tôi công khai cậu được không?” Lâm Xuân hỏi hệ thống.

“Cô mà khai ra thì tôi thua.” Hệ thống đáp rất chi là thiếu đòn.

“…” Lâm Xuân câm nín: “Tại sao mọi người không được biết về sự tồn tại của cậu?”

“Không phải là không được biết, chỉ là khi mọi người biết đến sự tồn tại của tôi, cơ thể cô sẽ không chịu được tôi nữa.” Hệ thống nói.

Cơ thể mình không thể chứa đựng được hệ thống nữa?

Lâm Xuân ngồi ngay ngắn lại ngay: “Ý cậu là nếu người khác biết đến sự tồn tại của cậu thì tôi sẽ chết?”



Hệ thống: “Đúng.”

Cô không hiểu: “Vì sao?”

Hệ thống: “Đây là lĩnh vực mà cô không thể hiểu được.”

Không muốn nói thì thôi chứ việc gì cứ phải lập lờ thế. Nhưng nếu như vậy, khó mà lấy được bản đồ địa mạch rồi.

*

Trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành thành phố Tấn, trợ lí Đàm lo lắng đi đi lại lại ở ngoài cửa. Bấy giờ có một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà máy, Trần Sơ bước xuống xe.

“Trần Sơ.” Trợ lí Đàm thấy anh, vội ra đón.

“Nghiên cứu viên đến rồi hả anh?” Trần Sơ hỏi.

“Đến rồi, người dị năng không gian dẫn qua luôn, ở trong nghiên cứu nửa tiếng rồi.” Trợ lí Đàm trả lời.

Trần Sơ gật đầu: “Em giúp được gì?”

Anh giỏi chiến đấu nhưng không giỏi nghiên cứu vật phẩm.

Trợ lí Đàm đáp: “Nghiên cứu viên nói người dị năng cấp cao sẽ cảm nhận được năng lượng, anh ta muốn em hợp tác nghiên cứu. Mà này, em với đội trưởng Đường của Hổ Trắng có xích mích gì à?”

Khi nói ra câu này, anh cố tình nói bé đi.

Ánh mắt Trần Sơ khẽ thay đổi: “Sao anh lại hỏi thế?”

Trợ lí Đàm nói: “Vốn dĩ nghiên cứu viên không định gọi em tới, nhưng đội trưởng Đường bảo em cảm nhận năng lượng giỏi hơn ông ta, có em ở đây sẽ tiến triển nhanh hơn.”

Đều là người dị năng cấp S thì cảm nhận năng lượng tệ ở đâu cơ chứ? Với lại, chính tai trợ lí Đàm nghe thấy đội trưởng Đường nói với nhà nghiên cứu là ông ta cảm nhận được một hơi thở vô cùng nguy hiểm trên bản đồ. Nếu ông ta thấu cảm được, tại sao phải gọi Trần Sơ đến đây, trợ lí Đàm cứ thấy có vấn đề.

Trần Sơ cười an ủi: “Em cảm nhận được tốt hơn thật.”

Trợ lí Đàm thấy Trần Sơ nói như vậy thì gật đầu, không nói gì nữa: “Thế em vào đi.”

Đường Thiên Nguyên là thầy của Trần Sơ, tất nhiên thầy sẽ hiểu học trò của mình, có lẽ ông ta yêu cầu Trần Sơ đến đây để điều tra thật.

Trần Sơ bước vào trong, toàn bộ nhà máy đã được bao phủ bởi kết giới của cái ô thiên thần, trong góc một có thành viên của đội thi hành án đang kể truyện cười cho ô nghe. Thi thoảng sẽ vang lên tiếng cười phớ lớ của nó.

Trần Sơ tiến thẳng vào trong, đi đến văn phòng, đang định mở cửa thì đã có người kéo ra, ấy là Lý Gia Mộc.

“Trần Sơ, cậu đến rồi?” Lý Gia Mộc chàoTrần Sơ.

“Ừ.” Anh gật đầu với cậu ta.

“Còn đang định ăn với cậu một bữa, ai ngờ buổi tối phải về Đế Đô rồi.” Lý Gia Mộc nói.

“Cậu phải về Đế Đô?” Trần Sơ hỏi.

“Ừ, thầy lo cho Lam Nguyệt nên bảo bọn tôi về trước. Cậu biết đây, bất cứ lúc nào, bản đồ địa mạch sẽ…” Lý Gia Mộc còn chưa nói hết câu nhưng ẩn ý vô cùng rõ ràng.

Trần Sơ gật đầu với gương mặt vô cảm, đi lướt qua anh ta rồi bước vào văn phòng.

Trong phòng làm việc, Đường Lam Nguyệt vẫn còn đang thuyết phục bố mình: “Bố, bố không về Đế Đô với bọn con ạ?”

“Bố phải xử lí xong việc này đã, tạm thời không đi được, con về với Gia Mộc trước đi.” Lúc nói chuyện, khoé mắt Đường Thiên Nguyên liếc thấy Trần Sơ: “Trần Sơ, em tới rồi.”

Đường Lam Nguyệt nghe thấy Trần Sơ đến đây, lập tức quay người nhìn ra cửa, ánh mắt lấp lánh sao: “Trần Sơ.”

Trần Sơ khẽ gật đầu, coi như lời chào hỏi: “Nhà nghiên cứu ở đâu?”

Đường Lam Nguyệt vội chỉ vào cửa: “Ở phòng này.”

“Cảm ơn.” Trần Sơ không nói gì thêm mà đi ngay vào phòng thí nghiệm trong khu nghiên cứu.

Trần Sơ đi bao lâu thì Đường Lam Nguyệt nhìn bấy lâu, từ khi anh bước vào phòng, ánh mắt cô ta đã dán chặt lên người anh, không dời đi nơi khác.

Hai người đàn ông còn lại trong văn phòng nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt cũng tái đi.