Ghen tuông cháy hừng hực trong lòng Đỗ Cửu, cảm giác hệt như bản thân ra ngoài cực khổ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, mà lúc trở về nhà lại nhìn thấy vợ mình đang nói cười rôm rả với ông Vương hàng xóm vậy!
Thiệt sự quá đáng mà! Khiến người ta giận sôi cả lên!
Cuộc sống thế này làm sao mà lết nổi!
Y thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ước gì có thể lập tức nhào lên chen vào tách đôi "cẩu nam nam" kia ra.
Hệ thống nhảy ra gào thét giữ chặt lấy y: "Bình tĩnh bình tĩnh đi! Làm sao cũng đừng quên không thể khiến thiết lập nhân vật toang được!"
Đỗ Cửu hít sâu một hơi kìm nén lại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, treo lên vẻ mặt lạnh nhạt trước giờ của Bạch thành chủ mà đi vào đình.
"Bạch huynh." Hắc thành chủ mau chóng nhìn thấy y, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đánh giá y một lượt, chắp tay nói, "Chúc mừng Bạch huynh xuất quan thuận lợi, xem ra võ công lại tiến thêm rồi."
Đỗ Cửu nhàn nhạt gật đầu: "Có chút thu hoạch."
Hiển nhiên Nguyên Hòa đế cũng biết được chuyện y bế quan, bưng chén rượu lên cười nói: "Quả nhiên không hổ là Bạch thành chủ, qua hôm nay chỉ e không còn mấy ai trên giang hồ người có thể đánh một trận với Bạch thành chủ."
"Chúc mừng chúc mừng, tại hạ kính một ly trước."
Tuy trong lòng Đỗ Cửu chỉ ước có thể giơ chân đạp Nguyên Hòa đế bay sang bên kia hồ nhưng hiện giờ y là Bạch thành chủ, thành công đột phá bước vào nửa bước tông sư vẫn khiến y thật vui vẻ, cảm xúc thăng hoa nhận lấy ly rượu từ tay Hắc thành chủ ngửa đầu uống cạn.
"Hay!" Nguyên Hòa đế cổ vũ nhiệt tình.
Hắc thành chủ cũng khẽ mỉm cười, dáng vẻ rất chi là đang vui thay y.
"Không biết tiếp đến Bạch huynh có tính toán gì chưa?" Trông hắn có vẻ muốn nói gì đó.
Đỗ Cửu thoáng trầm ngâm, đáp: "Ta định gửi thiếp mời với giáo chủ Thần Long giáo Trác Sơn, đánh một trận với ông ta."
Đây không phải là Đỗ Cửu rảnh rỗi kiếm chuyện làm mà là do cốt truyện, trong nguyên tác Bạch thành chủ vừa xuất quan đã hạ chiến thiếp với giáo chủ Thần Long giáo, đương nhiên kết quả là y giành chiến thắng rồi.
Cao thủ so chiêu không chết cũng bị thương, Trác Sơn chết ngay tại chỗ, Thần Long giáo nguy cơ đầy đầu, Nguyên Hòa đế và Hắc thành chủ lập tức nhân chuyện này giăng bẫy khiến Thần Long giáo tan rã, biến năm ma môn lớn thành bốn.
Tuy rằng lúc này y thay đổi cốt truyện ở lại đột phá tại thành hắc thổ nhưng ý định đánh một trận với Trác Sơn sẽ không thay đổi.
Còn vì tại sao lại tìm giáo chủ Thần Long giáo thì chỉ vì Vô Tình kiếm của y vừa ra khỏi vỏ nhất định phải được uống máu, đối phương không chết cũng sẽ bị thương nặng, nói sao thì thành Bạch Vân cũng được xem như chính đạo nên tất nhiên y không thể đi tìm người của chính đạo để so đấu, thật ra có thể luận bàn nhưng mà với y thì không thể đánh cho thỏa được, không thể nào lĩnh ngộ được võ đạo, vì thể chỉ có thể chọn ra đối thủ từ mấy ma môn.
Năm ma môn lớn chia làm Ngũ Hành cung, Thần Long giáo, Tuyết Ngai sơn trang, Thất Sát giáo và Thiên Hùng bang, trong đó không ai là cao thủ bậc tông sư, đương nhiên trên toàn giang hồ chỉ có hai tông sư là vị trưởng lão nọ của Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang, nhưng thật ra lại có người tiến vào nửa bước tông sư thì cả năm môn này đều có, nhưng mà vị của Ngũ Hành cung tiến vào nửa bước tông sư đã mấy năm nên chỉ e y không thể địch lại, đành chọn ở bốn môn khác.
Đầu tiên phải loại Thiên Hùng bang, tuy bên ngoài đồn rằng vị này đã tới đỉnh nửa bước tông sự nhưng thật ra còn không bằng cả Bạch thành chủ khi chưa đột phát, hơn nữa chiếm cứ kênh đào dựa vào cướp bóc mà sống nên không dễ xuống thuyền, nghe nói có cấu kết rất sâu với quan phủ, hiển nhiên không phải một đối thủ xứng tầm.
Giáo chủ Thất Sát giáo và trang chủ Tuyết Ngai sơn trang đúng thật là nửa bước tông sư nhưng một người tinh thông ám sát, năng lực ngụy trang cực giỏi nên tới giờ chưa ai biết được dung mạo thật sự của người này, đám chừng có phát thiếp thì hắn cũng sẽ không tới, một người khác lại ở quá xa, tận núi tuyết Tây Vực, so ra thì Thần Long giáo gần hơn một chút, hơn nữa giáo chủ Thần Long giáo còn nổi tiếng cuồng vọng sĩ diện, nên chắc chắn sẽ nhận lời.
Thêm một chuyện nữa là ở đây còn có liên quan tới một vụ huyết án.
Hắc thành chủ nghe vậy lập tức nhướng mày, môi khẽ câu lên: "Lời Bạch huynh nói là thật sao?"
"Đương nhiên." Đỗ Cửu gật đầu cực kỳ đáng tin cậy.
"Hay!" Nguyên Hòa đế vỗ tay cười nói, "Bạch thành chủ quả nhiên là anh hùng đương thời, trận chiến này nếu có thể diệt trừ Trác Sơn kia thì chẳng những vì dân trừ hại mà có thể dấy lên tinh thần chính đạo, báo mối nợ máu diệt môn của Gia Hưng Chung gia, ta tin tưởng Bạch thành chủ chắc chắn có thể thắng được tên Trác ma kia!"
Nợ máu diệt môn của Gia Hưng Chung gia?
Đỗ Cửu nhìn hắn ta chờ được giải thích.
Dĩ nhiên y biết Gia Hưng Chung gia, gia tộc này là họ hàng xa với thành Bạch Vân, mẹ của bà ngoại đã mất của y xuất thân từ Chung gia, tuy rằng qua mấy đời quan hệ đã nhạt dần nhưng suy cho cùng vẫn là họ hàng, ngày lễ ngày tết vẫn qua lại với nhau, khi còn bé y còn từng được bà ngoại dẫn tới Chung gia mấy lần.
Nguyên Hòa đế hiểu ý nói tiếp: "Bạch thành chủ bế quan nên không biết nửa tháng trước giáo chủ Thần Long giáo kia tự mình tìm tới Chung gia, nói thiếu gia Chung gia giết cháu trai lão ta nên phải báo thù giúp cháu trai, giữa ban ngày ban mặt tàn sát cả nhà họ Chung, ngay cả đứa trẻ mới sinh chưa tròn trăm ngày cũng không buông tha, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi."
Đỗ Cửu nghe vậy vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, trong mắt nổi lên sát khí, dù gì thì Gia Hưng Chung gia cũng là chỗ quen biết với thành Bạch Vân, chuyện này y chưa từng cố tình giấu giếm, người trên giang hồ đều biết được, giáo chủ Thần Long giáo kia rõ ràng không xem thành Bạch Vân cùng y ra gì mà.
Lúc này Bạch thành chủ còn chưa luyện thành vô tình kiếm, vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tình tuyệt dục, tuy rằng chí hướng của y đặt ở võ đạo nhưng cũng quan tâm tới những chuyện khác, Hắc thành chủ là một, thành Bạch Vân mà phụ thân giao cho y là một cái nữa, cùng với số ít người thân còn sót lại của y.
Hiện giờ Chung gia bị diệt làm sao y có thể không giận được.
Sát khí nửa bước tông sư phóng ra gần như có thể ngưng thành thực thể, bàn đá trước mặt truyền tới tiếng răng rắc, khe hở lan tràn sau đó ầm ầm vỡ vụn kéo theo mâm đựng trái cây và bình rượu rơi đầy trên đất.
Giọng nói y lạnh lẽo: "Trác Sơn này ta phải giết."
Hắc thành chủ phủi mảnh vụn rơi trên người, nét mặt áy náy: "Xin lỗi, chuyện này ngay hôm Bạch quản gia sai người đưa tin đúng lúc Bạch huynh đang bế quan tới thời điểm mấu chốt, ta sợ ảnh hưởng tới huynh nên mới làm chủ giải quyết thay, định chờ Bạch huynh trở ra rồi mới báo lại..."
Lời còn lại vẫn chưa nói xong nhưng trong ý thì hiển nhiên là không ngờ đã bị Nguyên Hòa đế giành nói trước.
Nguyên Hòa đế gỡ cây quạt bên hông xuống, hơi ghét bỏ lấy sườn quạt gạt đá vụn trái cây rơi trên người, nghe vậy xùy một tiếng nhưng lại không nói gì nữa.
Đỗ Cửu nhắm mắt giấu đi sát khí trên người để tránh ngộ thương Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế, lúc mở mắt ra đã trở về dáng vẻ bình thường, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất nói: "Xin lỗi."
Hắc thành chủ lắc đầu: "Không sao cả, xem ra Bạch huynh đã quyết tâm muốn đấu một trận với Trác ma, ta tự biết có khuyên nữa cũng vô dụng nên chỉ hy vọng huynh cho ta một cơ hội bù đắp, giao chuyện đưa thiếp mời cho ta sắp xếp, được chứ?"
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được."
Hiệu suất làm việc của Hắc thành chủ cực kỳ nhanh, ba ngày sau tất cả đã được sắp xếp đâu ra đấy, chọn núi Thái Sơn là địa điểm, thời gian là nửa tháng sau, tin tức này vừa được tung ra nháy mắt đã khiến toàn bộ giang hồ chú ý.
Dù gì thì nếu một bên sụy sụp rất có thể sẽ dẫn tới sự thay đổi cực kỳ to lớn của cục diện trên giang hồ, đây đâu phải là môn phái nhỏ đấu đá nên dĩ nhiên ảnh hưởng tới cả võ lâm.
Dưới bàn tay của Hắc thành chủ không mấy ai hay tin Đỗ Cửu đột phá thành công, mọi người đều cho rằng y chỉ đang báo thù chuyện của Gia Hưng Chung gia, cho nên đa số đều không nghĩ y sẽ thắng mà đều tiếc nuối cho y.
Thần Long giáo vẫn luôn cuồng vọng, Trác Sơn cầm đầu trào phúng Đỗ Cửu không biết tự lượng sức, đám người trong giáo cũng đệm theo nịnh bợ, nhân sĩ chính đạo nghe không nổi bọn họ châm chọc mỉa mai bèn đứng ra bảo vệ Đỗ Cửu, còn dẫn tới mấy trận đánh nhau nhỏ.
Chưởng môn các phái lớn lần lượt phái người tới thành Hắc Thổ dò hỏi Đỗ Cửu có cần giúp gì không.
Bản thân Du Hoài Vi là minh chủ võ lâm thậm chí còn tự mình tới thành Hắc Thổ một chuyến nhằm an ủi quan tâm Đỗ Cửu.
Trong lòng Đỗ Cửu liên tục cạn lời, hình như đám người này cho rằng y một đi không trở lại ấy, bộ không tin tưởng y tới vậy à?
Nhưng mà lúc này y lại phát hiện ra một chuyện thú vị: Du Hoài Vi có quan hệ không bình thường với Hắc thành chủ.
Hay nói đúng hơn là thái độ của Du Hoài Vi với Hắc thành chủ hơi sai sai.
Dựa theo cốt truyện mà nói thì Du Hoài Vi là mật thám mà mười năm trước Nguyên Hòa đế sắp xếp vào phái Nga Mi, chính là vì đợi nàng có cơ hội ngồi lên cái ghế minh chủ võ lâm sau đó phối hợp với kế hoạch của Nguyên Hòa đế đánh tan thế lực võ lâm.
Cho nên chủ nhân của Du Hoài Vi hẳn nên là Nguyên Hòa đế mới đúng, dù cho hắn ta làm sao có thể khiến một người trung thành mười năm, thì dựa theo cốt truyện chắc chắn hắn mới là chủ nhân của Du Hoài Vi.
Nhưng mà Đỗ Cửu thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt Du Hoài Vi khi nhìn Hắc thành chủ, đúng vậy, là sợ hãi.
Là cái loại sợ hãi thần phục với kẻ khống chế vận mệnh của bản thân mình.
Đây là y vô tình phát hiện ra, nếu không phải y sinh ra nghi ngờ với quan hệ giữa Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế mà âm thầm chú ý tới bọn họ thì rất có khả năng đã bỏ lỡ cái liếc mắt này, nhưng vừa hay đã bị y bắt được.
Vì vậy y càng tò mò, y gần như có thể khẳng định quan hệ của Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế không hề bình thường, chắc chắn bọn họ đã quen biết nhau từ trước, cơ bản không hề có cái gọi là vừa gặp đã thân như trong ký sự nói, chắc chắn rằng có ẩn khuất nào đó ở đây!
Sẽ là gì chứ?
Đỗ Cửu ngẫm tới nghĩ lui, lật lại mấy lần kỳ sự ngắn ngủn vẫn không tìm ra được dấu vết gì, chỉ có thể dựa theo thông tin đã biết mà suy đoán.
Nhưng mà đại chiến đã ở ngay trước mắt, y cần dồn hết sức để chuyển bị chiến đấu nên chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên, đợi sau lại tính tiếp.
Suy cho cùng đây cũng là trận chiến sống còn, thứ nhất y không có hào quang nhân vật chính, thứ hai y không phải nguyên chủ Bạch thành chủ, không thể chắc chắn mình có thể vừa sắm vai không sơ sót vừa có thể giành được chiến thắng nên cần phải cẩn thận một chút.
Thời gian chuẩn bị nửa tháng này y nghiêm túc nhìn kỹ lại tất cả hình ảnh thực chiến của Bạch thành chủ trong trí nhớ, nghiền ngẫm trao dồi khiến bản thân hoàn toàn nhập vai Bạch thành chủ, chỉ có như vậy y mới có thể phát huy tới trình độ cao nhất.
Trước đêm ra trận Hắc thành chủ gõ cửa phòng y.
"Chuyện gì?" Đỗ Cửu để hắn bước vào.
Hắc thành chủ mang tâm trạng phức tạp nhìn Đỗ Cửu, trên lý trí thì nếu thành chủ thành Bạch Vân và giáo chủ Thần Long giáo đánh nhau lưỡng bại câu thương mới là kết quả có lợi nhất cho kế hoạch của hắn và Nguyên Hòa đế, nhưng trên tình cảm thì bản thân vừa nhận ra mình động lòng với người kia, làm sao có thể trơ mắt nhìn y lao vào nguy hiểm được.
Võ công của giáo chủ Thần Long giáo ra sao hắn hiểu rõ, Đỗ Cửu vừa mới đột phá thì nhìn thế nào cũng thấy phần thắng không lớn.
Mấy ngày nay hắn nhìn như bình tĩnh nhưng thật là trong lòng lại chất thật nhiều băn khoăn.
Chẳng lẽ muốn hắn nghe theo lời khuyên của Nguyên Hòa đế, vì đại cục mà buông tay Đỗ Cửu?
Đỗ Cửu thấy hắn không nói lời nào mà chỉ nhìn y, tưởng rằng hắn lo cho trận chiến ngày mai của mình bèn chủ động mở miệng: "Yên tâm, ta sẽ thắng."
Trong từ điển của Bạch thành chủ không có thất bại, chỉ có chiến thắng!
Ngày mai y nhất định sẽ chém đầu Trác Sơn xuống để tế cho vong linh cả nhà họ Chung trên trời!
Bởi vì Hắc thành chủ đã được nâng lên hàng bạn bè nên lời y nói cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt kiên định chứa sự tự tin tuyệt đối khiến khuôn mặt trở nên tuấn mỹ vô song.
Ánh mắt Hắc thành chủ hoảng hốt trong một thoáng, âm thầm lóe lên một tia si mê mà chính hắn cũng không nhận ra, tới khi hoàn hồn lại hắn mới rủ mắt ngẫm thấy, lông mi dài rậm phủ bóng lên mi mắt: "Ta biết khuyên nữa cũng vô ích thôi, trên quan hệ giữa hai ta thì cũng không cần nói nhiều, ta tới đây chỉ muốn nói với huynh một câu."
Trong lời nói có ý bảo Đỗ Cửu đưa tai qua, dường như sợ tai vách mạch rừng bị thuộc hạ bên ngoài nghe thấy.
Đỗ Cửu không hề đề phòng tới gần, bỗng dưng ngửi được một mùi hương kì lạ, ngay sau đó hai mắt tối sầm mất đi ý thức.