Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 90: Từ xao xuyến đến ngây dại


Tại cuộc thi hóa học quốc tế hồi tháng năm, giữa dàn thí sinh ăn mặc như mọt sách, Vesper Lynd thực sự quá nổi bật.

Rõ ràng là bộ đồ bảo hộ màu trắng rất đỗi bình thường, nhưng vì dáng người có lồi có lõm nên ở cô thể hiện phong thái quyến rũ lạ lùng. Cơ thể thiếu nữ đương kì phát dục yêu kiều hoàn mỹ. Vòng eo thon thả, đôi chân dài miên man cùng vẻ đẹp đỉnh cao khiến người ta khó mà rời mắt chỉ sau một lần liếc nhìn.

Nói tóm lại, vào thời điểm này, các thí sinh ở hội trường đều khen ngợi – eo thon, chân dài, ngực khủng, xinh xắn! Cộng thêm khí chất siêu phàm làm người khác phải mê mẩn! Sao cậu lại muốn đi thi hóa học?! Hollywood hoan nghênh cậu lắm nha!!!

Sao năm nào cũng tới tranh thưởng với bọn họ vậy? Quá đáng hơn là – còn muốn tranh giải nhất nữa!

Suốt nhiều năm tham gia cuộc thi hóa, các học sinh cấp ba tại Baltimore đã sớm quen với việc họ chưa bao giờ được giải nhất. Hầu như năm nào giải này cũng chia cho một vài học sinh hàng đầu Châu Á và Vesper Lynd.

Thật tàn nhẫn! Điên mất thôi!

Tuy nhiên, vài học sinh cấp ba to gan đã quan sát biểu hiện của Vesper lúc này. Dường như cô rất nôn nóng, kiểu đang hờn dỗi ai đó và không còn thái độ bình tĩnh áp đảo như trước nữa.

Mà mặt lại nhợt nhạt, trông hơi ốm yếu.

- - Lẽ nào hôm nay họ sẽ may mắn rinh về một chiếc cúp giải nhất?

Điều này thực sự quá tốt. Người đàn ông đã chọc giận Vesper Lynd quả là thiên thần!

Nếu Vesper biết suy nghĩ của đám học sinh cấp ba kia thì hẳn cô sẽ khịt mũi coi thường.

Thiên thần ư? Hắn là một con quỷ bò ra từ địa ngục còn tạm được.

Đúng vậy, cô đang chiến tranh lạnh với ngài Hannibal Lecter. E rằng nó sẽ rất dai dẳng.

Bởi vì người đàn ông chết tiệt này thực sự đã trói cổ tay cô bằng chiếc cà vạt mà cô tặng khiến cô không thể động đậy, rồi sau đó bắt cô nằm úp sấp trên đùi hắn, trừng phạt thể xác cô như răn đe một đứa trẻ hư đốn.

Hannibal lại dám...hắn lại dám đánh mông cô!

Hannibal Lecter chết tiệt! Hắn thật không biết điều!

Trong hội trường, người đang ngồi ghế khách mời, Hannibal, thì hồn nhiên nhìn cô gái nhỏ của mình. Chẳng phải cô càng quyến rũ hơn khi ăn cục tức mà không thể làm gì sao?

Vesper: Cứu mạng, hình như tôi đụng phải tên máu S rồi...

Ánh mắt Hannibal luôn hướng về Vesper, người đang tiến hành thao tác thí nghiệm trong cuộc thi.

Vesper làm nhanh gọn, lộ ra vẻ đẹp vô cùng quyến rũ. Những dụng cụ thí nghiệm lạnh ngắt như được trao sự sống dưới tay cô.

Đây là cô bé hắn hết lòng nuôi nấng. Sao hắn có thể giao cô cho người khác. Đám học sinh cấp ba ngu xuẩn kia quá mơ mộng hão huyền.

Với phần công bố kết quả cuộc thi, Vesper Lynd lại đứng trên sân khấu ẵm giải nhất lần nữa. Nhưng dẫu vậy, sắc mặt cô vẫn không mấy khả quan.

Lúc Vesper cầm cúp bước xuống sân khấu và trông thấy Hannibal đứng dậy khỏi ghế khách mời đặc biệt rồi bước về phía mình, ánh mắt cô càng trở nên tồi tệ. Cô khẽ hừ một tiếng, định quay lưng bỏ đi.



Nào ngờ lại bị gã đàn ông cao to đẹp trai ôm vào lòng. Tư thế cũng không quá thân mật. Hiển nhiên đám thầy trò xung quanh chẳng thể biết được hai người mới trao nhau nụ hôn mặn nồng, thậm chí còn suýt chơi trò trói nhau.

Thời gian trôi qua, khuôn mặt tuấn tú thâm sâu của Hannibal khiến cô nàng nào cũng phải đắm đuối. Mà bấy giờ hắn lại vui vẻ, "Em có đồng ý ăn trưa cùng tôi không? Tiểu thư Lynd?"

Vesper nhìn bốn phía, phát hiện nhiều người đang âm thầm để ý tới cả hai. Đều tại Hannibal! Không dưng mặc đẹp như thế làm gì?

Cô dán mắt vào nhà tâm lí học nổi tiếng. Bộ vest sang trọng tôn lên bờ vai rộng, vòng eo con kiến cùng cặp chân dài miên man, quyến rũ đến khó tin.

Điều khiến Vesper tức giận là hắn lại dám đeo cái cà vạt lụa màu xám bạc kia, cái cà vạt từng dùng để trói cổ tay cô. Giờ thì hắn đeo nó như cố tình ám chỉ điều gì đó vậy.

Mẹ kiếp, lão già chết tiệt này! Chắn chắn có ý xấu!

Hannibal nhẹ nhàng kéo cô vào lòng rồi thủ thỉ bên tai cô, "Anh sẽ không để em nắm tay một đứa học sinh cấp ba ngu ngốc đến buổi tiệc tốt nghiệp đâu. Mong em hãy dẹp hết mớ suy nghĩ vớ vẩn ấy đi."

Giọng nói trầm khàn cùng tiếng hít thở của hắn làm tai cô nóng bừng, đầu óc choáng váng.

Vì đang chiến tranh lạnh với Hannibal, dạo gần đây còn dồn toàn bộ sức lực để chuẩn bị cho cuộc thi hóa học nên có vẻ cô đã quá mệt mỏi và bị cảm nặng.

Áp lực từ cuộc thi hóa học trôi qua. Cơn ốm hình như đột ngột bùng phát. Vesper đau đầu, cơ thể hơi loạng choạng. Cô bất giác nắm chặt vạt áo âu phục hắn.

Cô tựa vào ngực Hannibal, dồn hết trọng lượng lên người hắn.

Nhìn khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt đó, Hannibal lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhưng đây vẫn chưa phải điều khó khăn nhất –

Ngay giây sau, cô bé của hắn bỗng nhắm nghiền mắt như bị rút cạn sức lực, mê man ngã vào lòng hắn rồi ngất đi.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Khi Vesper tỉnh dậy, trước mặt cô là trần nhà cao màu trắng của bệnh viện John Hopkins. Phải mất hồi lâu cô mới định thần và cảm thấy hơi thở mình cơ hồ cũng nóng bừng.

Cửa phòng đơn khép hờ. Cô khẽ ngoảnh đầu, bắt gặp Hannibal đứng bên giường. Mặt hắn sa sầm, kìm nén sự phấn khích sau khi thấy cô tỉnh lại rồi tỏ vẻ tức giận.

Hannibal nhíu mày lạnh lùng, "Em đang tự chăm lo cho mình hay là quyết định chơi liều với cơ thể ốm yếu, xem thức khuya được mấy ngày thì ngoẻo?"

Do trải qua thời thơ ấu trong cô nhi viện nên thể chất Vesper vốn không tốt. Tuy nhiên dưới sự chăm sóc của Hannibal suốt nhiều năm, cô rất ít phải nhập viện vì bệnh tật, ít hơn nhiều so với những thiếu niên mạnh khỏe khác.

Nhưng dạo gần đây, lợi dụng chiến tranh lạnh với Hannibal, cô thường xuyên thức trắng đêm để gấp rút làm báo cáo thí nghiệp chuẩn bị cho cuộc thi hóa học. Quả thực việc mệt mỏi quá độ đã gây nên một loạt tác hại tới cơ thể làm cô vô tình rơi vào hôn mê.

Rõ ràng điều này đã chọc giận Hannibal. Hiện tại trông hắn giống hệt người giám hộ cực kì nghiêm khắc.

Vesper thoáng trầm tư. Cô cảm giác bây giờ mình nên tỏ ra yếu đuối. Dù sao thì cô cũng đang yếu thật.

Thế là Hannibal thấy cô nhóc lập tức trưng cái mặt tủi thân và níu lấy tay hắn, "Anh, em đau đầu..."

Cô chẳng còn chút sức lực nào, nhưng lại thành công kéo Hannibal tới gần, đến nỗi ngồi thẳng xuống giường.



Ngài giáo sư đè nén con tim mềm yếu, nhìn cô vô cảm, "Bắt đầu nữa đấy. Em thực sự nên qua Hollywood ở Los Angeles để phát triển đi. Biết đâu lại giành được giải thưởng Oscar bằng kỹ năng diễn xuất cao siêu của mình cũng nên."

Vesper vốn không thèm quan tâm hắn nói lời độc địa. Cô chôn mặt vào ngực hắn, giọng yếu ớt mà ngọt lịm, "Không đi đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."

Xem con nhóc xấu tính giả tạo này kìa! Lại vờ vĩnh dụ dỗ hắn rồi!

Vesper ngẩng đầu, nhìn hắn đầy đáng thương, "Anh, em khát nước."

Hannibal nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kiêu kì. Đôi mắt xanh lam sắc lẹm không nhóm nổi cơn giận.

Hannibal trừng cô. Con nhỏ chết tiệt! Suốt những năm qua cô đã chơi đùa hắn vậy đấy.

Hắn dịu dàng đưa cốc nước đến bên miệng cô gái nhỏ, nhưng giọng lại u ám, "Ai bảo em biến mình thành quỷ thế này. Trời nóng 103 độ F còn nhất quyết tham gia cuộc thi hóa học. Anh thấy em đang muốn bị rối loạn chức năng hệ thần kinh."

Trước những lời đầy ác ý đó, Vesper như nhẫn nhịn và không hề tỏ vẻ khó chịu. Cô nhíu hàng mày đẹp, lẩm bẩm, "Anh, nước đắng quá, miệng cũng đắng nữa."

Thấy cô bé ngày càng quấn quýt vì bệnh tật, rốt cục Hannibal chẳng nỡ giận. Hắn khẽ thở dài, an ủi cô gái trong lòng mình, "Chỉ là hiện tượng cảm sốt bình thường thôi. Chờ đến mai sẽ khỏi.". Truyện Tổng Tài

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nổi đoá với hắn, "Em muốn khỏi ngay cơ."

Hannibal nhìn cô gái nhỏ trong lòng lại bắt đầu dở thói ngoan cố. Con nhóc xấu tính này luôn thay đổi trạng thái từ kiêu ngạo sang tủi thân nũng nịu tùy thích. Cô vốn được sinh ra để tra tấn hắn.

"Đừng cáu kỉnh, hiện tại em chưa thể ăn đâu."Hannibal cố thuyết phục cô.

Còn cô gái trong lòng thì nhìn chằm chằm môi hắn. Thừa dịp hắn không kịp chuẩn bị, cô đột nhiên nhào tới hôn hắn –

"Thế này sẽ ngọt hơn đấy."

Hannibal lập tức nín thở. Vesper ngồi quỳ trên giường, bám chặt lấy người hắn. Hơi thở nóng rực như lửa đốt.

Môi cô càng nóng hơn. Cách cô nhắm mắt hôn cực kì trí mạng.

- - Khiến người ta vừa thấy thương vừa muốn bắt nạt.

Lăn qua lộn lại, cô đã bị Hannibal đè xuống giường bệnh. Hắn quan sát cô gái nhỏ nằm dưới mình. Đôi mắt cô mê ly sau nụ hôn cuồng nhiệt, nhìn hắn ngây dại. Bộ dạng thất thần quyến rũ mà lôi cuốn đó làm hắn như mê say.

Cũng may Hannibal vẫn nhớ cô gái nhỏ đang ốm. Hắn vùi mặt vào hõm vai cô để lấy hơi.

Giọng nói yêu chiều, bất đắc dĩ, "Kiểu gì cũng chết trong tay em thôi."

Vesper chớp chớp mắt vô tội, dửng dưng nói, "Hừ, rõ ràng chính anh cam tâm tình nguyện."

Ngoài cửa phòng bệnh, Francis Dolarhype mặc đồ y tế màu trắng gọn gàng. Dáng người cao lớn ngày càng quyến rũ theo tuổi tác. Khuôn mặt tuấn tú cương nghị. Ngay cả vết sẹo trên môi cũng làm tăng thêm phần cuốn hút kì lạ.

Anh thu bàn tay đang định gõ cửa, nhìn đăm đăm hai người trên giường bệnh qua khe hở bằng ánh mắt nguy hiểm tối tăm.