Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 95: Cuồng si hay bão tố


Đã vài tiếng trôi qua kể từ khi Vesper rời văn phòng giáo sư Hannibal Lecter. Thậm chí cô còn cảm thấy chân mình hơi khệnh khạng.

Dĩ nhiên Hannibal đã yêu cầu đưa Vesper về nhà, nhưng cô chỉ đành từ chối. Hết cách rồi. Vì cô phải tham gia tiếp lớp hóa học hữu cơ, trùng hợp thay đó là một trong những môn dự bị y khoa.

Lão già Hannibal Lecter khốn nạn thực sự rất giỏi gây phiền phức cho cô.

Cô định mở cửa rời đi thì Hannibal bỗng đóng sập cửa lại.

Thân hình cao gầy kia như áp sát cô. Giọng nói trầm khàn nguy hiểm, "Tránh xa mấy tên ngốc đó ra, biết chưa?"

Vesper khẽ hừ một tiếng, bực dọc đẩy hắn, "Đừng lúc nào cũng dọa dẫm em. Chẳng lẽ anh nghĩ em lẳng lơ thô lỗ vậy sao?"

Hannibal luồn ngón tay vào mái tóc sau gáy cô gái rồi cúi đầu hôn lên môi cô, "Hầu như không giây phút nào em không dụ dỗ anh. Thật đáng lo ngại."

Vesper há miệng cắn môi dưới xinh đẹp của hắn, "Hừ, em thấy gần đây anh ngứa đòn. Chắc vì đã lâu em chưa nổi giận với anh."

Chưa kịp dứt câu, Hannibal chợt kẹp chặt cổ tay cô, ấn mạnh cô lên cửa. Tư thế đứng quay lưng khiến Vesper hoàn toàn không thấy được biểu cảm người đối diện.

Hannibal luồn bàn tay ấm áp vào tóc cô, buộc cô phải ngửa đầu ra sau. Song hắn thì thầm bên tai Vesper, "Giận ư?"

Vesper chưa kịp trả lời thì vị giáo sư ăn mặc bảnh bao đã bất ngờ vỗ mông cô, "Nếu em cứ hư như thế, anh cũng không ngại trừng phạt thể xác đâu."

Cô nhóc bất mãn giãy dụa dưới sự khống chế của hắn, "Nếu anh làm em bị trễ lớp hóa học hữu cơ thì cả năm đừng hòng bò lên giường em!"

Hannibal sẽ không hoài nghi tính xác thực của chuyện này. Khi dọa nạt hẳn là thời điểm duy nhất cô nhóc nhà hắn bộc lộ cảm xúc thật.

Nhưng vì chưa nỡ để Vesper đi như vậy nên Hannibal hôn gáy cô, đến nỗi còn cắn mạnh làm toàn thân cô hơi nhũn ra.

Làn da dần sưng đỏ, để lại vết bầm. Hannibal hài lòng nhìn vết đỏ mờ trước mặt, đồng thời buông Vesper rồi nói, "Anh thật sự muốn hòa em vào cơ thể anh, mang đi mọi lúc mọi nơi."

Vesper ngượng ngùng đẩy hắn chạy thẳng ra ngoài cửa. Mẹ kiếp. Sao đám phản diện giỏi tán tỉnh thế nhỉ?

Trước khi bước vào lớp hóa học hữu cơ, Vesper cố tình tạt qua nhà vệ sinh để tuốt tát lại vẻ ngoài của mình. Cô phải cẩn thận che đi những dấu hôn đó, bằng không thì ngày mai việc cô yêu đương vụng trộm cùng giáo sư Hannibal Lecter tại văn phòng rất có thể sẽ trở thành tin đồn lan truyền khắp đại học John Hopkins.

...Đây là sự thật sao?

Ai mà nghĩ được một giáo sư y khoa thoạt nhìn đứng đắn tử tế lại phóng túng như vậy. Điên thật chứ.

Quên đi. Giờ cô chẳng còn thời gian đâu nghĩ đến gã đàn ông vồ vập đó. Hiện tại điều quan trọng nhất là lớp dự bị y khoa của cô.

Bước vào giảng đường đông đúc lần nữa, Vesper lại nhức đầu. Thanh niên Mỹ người nào cũng muốn thành bác sĩ hả?

Nhưng may thay, cô tới lớp không quá muộn. Ít nhất vẫn còn vài chỗ ngồi ở hàng đầu tiên.

Vừa mới ngồi xuống, cô đã trông thấy một vị giáo sư nom ngoài sáu mươi bước vào lớp, cùng lúc đó có một trợ giảng trẻ đi theo ông.

Chàng trai trẻ mà Vesper miễn cưỡng coi là quen biết, Francis Dolarhyde, người cô từng gặp vài lần.

Nghiên cứu sinh làm trợ giảng đại học là chuyện bình thường. Vesper cũng không để ý lắm. Cô chuyển trọng tâm sang sách giáo khoa. Thực ra đối với cô, những khóa học này rất đơn giản và chẳng có gì khó khăn cả.

Não cô mang kí ức về thời gian làm việc với tư cách một nhà dịch tễ học ở Gotham. Phải biết rằng, thân phận cô lúc đó được thiết lập là nhà y học thiên tài.

Không giống như buổi học đầy căng thẳng khi Hannibal làm giáo sư dạy thay, lớp học này kết thúc trong một bầu không khí rất thoải mái.

Tất nhiên, Vesper cũng nghe thấy vài cô nàng đang bàn tán về chàng trợ giảng điển trai kia. Mặc dù trên mặt anh ta có khuyết điểm nho nhỏ, nhưng điều đó chẳng làm ảnh hưởng tới sức hút của anh ta.

Vesper không hề biết lúc cô đang quan sát vị giáo sư già trên bục giảng, chàng trợ giảng tuấn tú kia đã từng nhìn cô đắm đuối vô vọng đến cỡ nào.

Francis Dolarhyde ngắm tiểu mỹ nhân đẹp tuyệt trần. Cô quyến rũ tới mức như thể mọi thứ trên đời đều chìm trong bóng tối và chỉ có mình cô tỏa sáng.

Anh nhớ rất rõ thành phố Baltimore mà cô đề cập trong cuộc trò chuyện với tên Hannibal Lecter chết tiệt đó kể từ lần gặp đầu tiên cách đây hơn mười năm.

Vì thế anh rời quê hương và qua học tại đại học John Hopkins. Cô hoàn toàn không hay anh đã ẩn mình dưới bóng tối để chiêm ngưỡng hình dáng quyến rũ của cô biết bao nhiêu lần.

Nhưng sao cô không liếc anh lấy một cái? Cô không biết anh si mê cô? Hay cô không thèm quan tâm?

Suy đoán này tức thì làm bùng lên cơn giận tàn bạo trong anh. Francis buồn bực, cảm thấy hình xăm Rồng Đỏ sau lưng đang cháy hầm hập.

Anh nhìn mỹ nhân bé bỏng rời khỏi giảng đường theo đám đông. Trong lòng khó có thể chịu đựng được sự mong mỏi, mất kiểm soát, tựa hồ cả ý chí lẫn nhân cách bị Rồng Đỏ bạo ngược chiếm cứ. Anh chỉ muốn mở rộng vòng tay, hòa mình cùng Rồng Đỏ.

Francis nghĩ đến những lời Hannibal khinh miệt đe dọa mình. Anh càng giận, nhưng suy nghĩ lại càng rõ ràng.

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng theo sau Vesper. Túi quần đen thủ sẵn một mũi thuốc mê. Kế tiếp, anh chỉ cần theo sát cô nàng nóng bóng kia rồi tiêm liều thuốc mê đáng yêu này vào tĩnh mạch cô, vậy là thành công.

Đây không phải điều quá khó khăn.

Anh bình tĩnh đi theo Vesper. Hẳn cô nàng lại định qua văn phòng Hannibal Lecter.



Trên con đường dẫn tới văn phòng Lecter tại trường y cũ tình cờ có một khu làm việc bỏ hoang, thường ít người ghé thăm. Dù Vesper kêu cứu cũng không thu hút được sự chú ý nào.

Thực ra, cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội kêu cứu. Thứ anh mang theo là loại thuốc mê cấp tính để tiêm vào tĩnh mạch.

Nghĩ tới việc đưa cô nhóc khó ai sánh kịp rời khỏi Hannibal Lecter ở khoảng cách gần kề, Francis cực kì thỏa mãn.

Tên Lecter đạo đức giả kia lại dám mơ tưởng cướp đi thiên thần của anh. Anh sẽ trở thành Rồng Đỏ và nuốt chửng tất cả những kẻ muốn đối địch với anh.

Bấy giờ Vesper đang nhìn một tòa nhà trang nhã gần đó, nơi đặt văn phòng Hannibal.

Nhưng khu dạy học bỏ hoang mà cô ở lúc này thực sự rất hiu quạnh. Nó toát lên hơi thở u uất giữa tiết trời tháng 9 ấm áp.

Vesper bỗng cảm thấy ớn lạnh. Song, cô bị đẩy mạnh về phía tòa nhà hoang tối tăm từ đằng sau, bị ép lên vách tường cũ nát và bị đối phương vặn ngược tay, kìm chặt. Vesper đương muốn kêu cứu thì tĩnh mạch ở khuỷu tay bất ngờ đau nhói, tiếp theo là cảm giác lạnh buốt.

Mắt cô tối sầm lại như bị hút cạn sức lực. Cô hôn mê trong trạng thái choáng váng.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Khi Vesper tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Tia sáng trước mắt nhập nhèm. Thậm chí còn có cảm giác rung nhẹ. Vesper có thể ngửi được mùi mặn của nước biển. Hóa ra dưới chân cô là sàn nhà thủy tinh đặc biệt, hắt lên chút ánh sáng đủ để cô nhìn rõ xung quanh.

Nước biển dập dềnh dưới gạch lát sàn bằng kính. Và cô đinh ninh mình đang ở trong một con tàu tư nhân trên biển.

"Cưng à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Xin lỗi em. Chắc thuốc mê làm em khá khó chịu nhỉ. Nhưng đừng lo. Đau đầu, thèm ngủ đều là phản ứng bình thường." Người đàn ông kia núp dưới bóng tối. Mặc dù giọng rất bé và mơ hồ, nhưng ngữ điệu lại vô cùng dịu dàng, lôi cuốn.

Vesper nhíu mày, "Francis Dolarhyde?"

"Rất vinh dự khi em vẫn nhớ tên tôi." Anh ta bước ra khỏi bóng tối như một quý ông cao gầy đứng đắn.

Vesper không bị trói cổ tay hay hạn chế hành vi. Cô ngồi trên chiếc ghế mềm, xoa xoa cái trán nhức mỏi, "Sao anh lại bắt cóc tôi? Chúng ta chỉ gặp nhau vài lần thôi mà."

Francis ngồi xuống trước mặt Vesper. Tay anh vươn ra tựa muốn chạm vào cô, nhưng rồi lại do dự rụt về, như thể cô nhóc này là một con búp bê pha lê quá đắt tiền. Anh sẽ sợ sẽ làm cô vỡ thành từng mảnh.

Thật mâu thuẫn. Cách đây không lâu anh còn tàn nhẫn đẩy cô vào bức tường đổ nát rồi tiêm thuốc mê quá liều.

Khuôn mặt đẹp trai của Francis mang cảm xúc khó diễn tả, vừa hưng phấn vừa yên lặng, thoạt nhìn quái dị nhưng lại tăng thêm phần quyến rũ.

Tuy nhiên, đến cuối cùng anh vẫn duỗi tay chạm vào cô. Francis nhẹ nhàng giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Vesper cũng không muốn chọc giận anh. Cô để ý thấy Francis cơ hồ đang cầm một cuộn băng. Anh ta che nó lại, tựa như đó là sinh mệnh nhỏ bé đương vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay anh, "Francis, anh muốn cho tôi xem gì vậy?"

Mặt anh không chút biểu cảm dư thừa. Anh dửng dưng bước về bên trái Vesper. Bộp! Tầm nhìn bỗng sáng hơn rất nhiều, là ánh sáng dịu nhẹ từ máy chiếu phim.

Francis đặt cuộn băng ghi hình vào máy chiếu. Màn hình trống rỗng sáng rực bắt đầu nhấp nháy.

Francis nhìn mỹ nhân bé bỏng của mình chăm chú với niềm tương tư tăm tối biến thái.

Còn Vesper thì khẽ nhíu mày nhìn màn hình máy chiếu trước mặt. Ảnh cô chiếm trọn nội dung băng video, thậm chí là từ lúc cô chỉ mới mấy tuổi cho đến khi dần dần lớn thành thiếu nữ như bây giờ.

Xét theo số lượng thì ảnh từ năm tuổi tới bảy tuổi không nhiều. Khi ấy Francis Dolarhyde vẫn đang học cấp ba nên dĩ nhiên sẽ chưa có nhiều cơ hội tới Baltimore. Người đàn ông hơn cô mười tuổi hẳn đã đăng kí vào đại học John Hopkins. Rõ ràng số lượng ảnh tăng lên kể từ đó.

Nhịp tim Francis đập nhanh mà yếu. Đây là hình ảnh anh đã khắc ghi trong tim từ lâu, hòa cùng cuộc đời anh. Anh ấp ủ một ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, nhưng lại khao khát tình yêu và danh dự. Anh rất mong mỹ nhân bé bỏng sẽ chấp nhận niềm thương nhớ ròng rã nhiều năm rồi sà vào lòng anh ngay tức thì.

Anh nôn nóng và lo lắng. Hình xăm sau lưng anh lại râm ran.

Anh chợt nhớ về trải nghiệm thú vị năm 11 tuổi. Anh bắt thú cưng, cẩn thận quan sát phản ứng của chúng. Chúng dễ bị thuần phục hệt như lúc Vesper vừa được anh vuốt tóc vậy. Thật đáng yêu.

Lần nào anh ra tay cũng rất dễ dàng. Cảnh sát chưa bao giờ liên hệ anh với những vết máu nhỏ trên mặt đất và gara.

Thậm chí Francis còn nhớ tới kì nghỉ hè năm mười bảy tuổi, anh trốn trong bóng tối, trông thấy Vesper được Lecter ôm vào lòng. Nhìn bọn họ đẹp đẽ nổi bật nhường ấy, mà anh thì lại là món đồ chơi xấu xí có khuyết điểm trên khuôn mặt.

Không ai biết anh đã làm việc cật lực như thế nào để dành dụm đủ số tiền phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt bị dị tật bẩm sinh. Những tay bác sĩ phẫu thuật tạo hình chữ Z trên mũi anh, cắt bỏ một phần sụn tai để kéo dài sống mũi rồi sau đó khâu môi trên của anh bằng kĩ thuật vạt da Abe tuyệt vời. Ca mổ được thực hiện tại sảnh, thu hút đông đảo các bác sĩ đến học tập, quan sát.

Các bác sĩ rất hài lòng với thành quả phẫu thuật. Dolard ghét soi gương nhưng anh lại cố ép mình làm quen việc đó, vì anh muốn nở nụ cười cuốn hút nhất trước mặt cô gái nhỏ mà anh mê mẩn suốt thời gian dài, dẫu cho đôi môi anh vẫn còn một vết sẹo hở chưa biến mất.

Rồi anh chợt nhớ cái ngày mình đi theo Vesper đến trung tâm nghệ thuật xem triển lãm năm cô 16 tuổi, anh đã trông thấy bức tranh của William Blake và lập tức bị thu hút.

- - Chính cái bức "The Great Red Dragon and the Woman Clothed in Sun".

Con rồng đỏ là biểu tượng quỷ Satan trong văn hóa Kito giáo, cũng là biểu tượng của quyền lực.

Hình ảnh ma quỷ trong nghệ thuật phương Tây hiếm khi có thể tỏa ra sức mạnh tình dục ám ảnh này. Ngay đêm ấy, anh mơ thấy mình bị biến thành Rồng Đỏ và chiếm đoạt Vesper xinh đẹp một cách tàn nhẫn. Tiếng rên rỉ thở dốc của cô vẫn còn vang vọng bên tai anh.

Anh tưởng mình đã mắc bệnh liệt dương vì bị ngược đãi từ nhỏ, nhưng đêm hôm ấy anh mới nhận ra rằng khi đối mặt với cô gái này, anh đầy ham muốn tình dục hệt như Rồng Đỏ vậy.



Ngày hôm sau, anh đã tự tay vẽ phác thảo một con rồng đỏ và nhờ thợ xăm lên lưng cho mình.

Trên bức tường gác xép nhà anh treo chiếc gương dài bằng cơ thể, ngay cạnh quả tạ.

Đó là chiếc gương duy nhất được treo trong nhà để anh có thể ngắm nghía cơ thể mình thỏa thích. Lúc gồng cơ bắp, anh cẩn thận nhìn mình rất kĩ.

Francis trông gầy gò, nhưng khi cởi áo sơ mi, những cơ bắp hấp dẫn đó giúp anh trở nên nổi bật trong cuộc thi thể hình.

Nhưng anh không muốn khoe khoang. Anh chỉ muốn cho Vesper thấy vì cô mà anh đã thay đổi rất nhiều.

Vesper hơi giật mình khi nhìn anh cởi sơ mi. Thú thật, trông anh chẳng hề giống một tên tội phạm cưỡng hiếp chút nào.

Thực ra cô nghĩ đúng, bởi lúc cởi áo sơ mi xong, Francis không đụng vào cô.

Anh nom mạnh mẽ và lực lưỡng với những đường cơ bắp vô cùng nóng bỏng.

Francis Dolarhyde quay lưng dang rộng hai tay.

Nhìn hình xăm rồng đỏ gợi cảm như phủ kín tấm lưng vạm vỡ của Francis, tim Vesper bỗng đập dữ dội.

Mẹ kiếp, Francis Dolarhyde là Rồng Đỏ?

Tại sao cô không đọc tiểu thuyết, hoặc chí ít là xem phim, bằng không thì cô đã chẳng ngu dốt lâu như vậy.

Vesper rủa thầm, qua chuyện này ta biết – đọc nhiều sách mới giữ được cái mạng quèn.

Francis quay lại đi về phía cô. Mỗi bước chân như giẫm lên tim cô. Vesper suýt muốn lao ra khỏi cửa.

Nhưng so về thể lực, rõ ràng cô không thể đánh bại một gã đàn ông trưởng thành cao lớn cường tráng.

Francis Dolarhyde chạm vào cánh tay cô nàng như không chịu nổi cám dỗ. Cơ thể cô mềm mại tựa cái chạm anh từng cảm nhận trong giấc mơ. Chỉ một cái chạm nhẹ vậy thôi cũng khiến anh nóng bừng cả người.

Vesper bị anh ôm chầm lấy. Bàn tay anh men theo đường cong trên lưng cô. Vesper cảm giác toàn thân cứng ngắc hệt lan can cầu thang bằng gỗ sồi.

Vesper giãy dụa tránh khỏi lòng bàn tay anh. Francis không tức giận vì điều này, mà anh như sực tỉnh, thu tay về, thậm chí còn lễ phép xin lỗi giống một quý ông tử tế.

Vesper cố gắng thở nhẹ. Cô nghe Francis lẩm bẩm. Anh nhìn chòng chọc vào vết đỏ trên cổ cô, "Hannibal Lecter lại dám nhục mạ em vậy sao?"

Vesper cau mày, "Hannibal là người yêu của tôi. Tôi đã đủ mười sáu tuổi rồi. Đây là hợp pháp."

"Không, hắn ta chỉ là kẻ xảo trá dụ dỗ trẻ vị thành niên thôi..." Francis bấu chặt bàn tay mạnh mẽ lên vai cô. Giọng anh trầm khàn bình tĩnh như đang tiết lộ một sự thật nào đó, "Còn em thuộc về tôi."

Vesper đương định mở miệng thì bỗng nghe có tiếng va đập từ ngoài khoang thuyền. Mắt cô lập tức sáng rỡ.

Cô biết, đó chắc chắn là ngài Hannibal toàn tài của cô.

Ngoài cabin còn có tiếng trực thăng và còi báo động. Nhưng cánh cửa cabin kiên cố cơ hồ rất khó mở.

Ánh mắt Francis trầm xuống. Anh bỗng nhếch mép cười, "Tôi sẽ không đưa em cho bất kì ai đâu."

Thấy Vesper đang nhìn về hướng phát ra tiếng va đập, Francis chợt nhớ lúc còn là thiếu niên, anh bị thằng nhóc gia đình kế hơn mình vài tuổi đánh đập tơi bời. Thằng nhóc tên Ned kia túm lấy tóc anh rồi đập đầu anh vào gương. Sau mấy cú va chạm, chiếc gương lớn đã vỡ tan và bê bết máu. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Ned cũng trút được cơn giận. Cậu ta buông tay, ném anh ở đó rồi nghênh ngang rời đi.

Mặt Francis toàn máu. Mắt anh nhòe lệ vì đau, nhưng anh không hề khóc.

Tuy nhiên vào lúc này, nhìn thấy sự phụ thuộc cùng tình yêu thương rõ ràng mà Vesper dành cho Hannibal, anh lại cảm thấy chua xót.

Anh điên cuồng muốn phá hủy thứ gì đó. Tại sao cô cứ thích làm tan nát con tim anh?

Anh còn gì nữa đây? Đúng, đúng rồi, anh còn Rồng Đỏ. Cô gái này đã dám gây tổn thương tấm chân tình của anh nên anh sẽ hiến tế cô cho Rồng Đỏ.

Không, không, anh không thể làm thế. Vesper vẫn còn nhỏ. Cô chỉ bị Hannibal lừa mà thôi!

Đừng tự huyễn hoặc mình nữa!

Anh là một gã xấu xí hèn nhát! Ai sẽ thực sự thích anh? Lẽ nào anh còn trông cậy cô gái xinh đẹp tuyệt trần này đem lòng yêu anh? Hẳn anh nên giống Rồng Đỏ, nuốt chửng cô gái đã khiến anh đau khổ.

Francis luồn tay vào mái tóc mềm mượt của Vesper rồi rút một ống tiêm từ túi quần âu.

Anh càng dịu giọng hơn, "Đừng sợ. Tôi sẽ không nuốt sống em như Rồng Đỏ. Tôi sẽ mãi ở bên cạnh em."

Vesper vùng vẫy tuyệt vọng. Kim tiêm đã đâm sâu tĩnh mạch cô. Mũi tiêm được đẩy về phía trước.

Francis ôm lấy cô gái đã bất tỉnh, đạp một nút bên cạnh tấm kính lát sàn. Tấm kính cứng từ từ tách ra theo động tác của anh, để lộ Đại Tây Dương chảy xiết mãnh liệt.

Francis mỉm cười, "Tôi thà bị tôm cá nuốt chửng cùng em, còn hơn trả lại em cho Hannibal."

Mặt anh thỏa mãn. Trước lúc nhảy xuống Đại Tây Dương, anh vẫn cười vui vẻ, "Tôi rất thích kết cục này."