Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 378: Những người biến mất


Theo những gì mà cục trưởng Cao nói qua điện thoại, người đàn ông mặc quân phục Thanh Hải kia và cấp dưới của anh ta đã cùng nhau đi điều tra con sông Âm kia. Tính thêm cả đội địa chất thì tổng cộng có hơn hai trăm người, sau khi điện thoại của ông ta không liên lạc được với người mặc quân phục kia, cục trưởng Cao đã bị tôi dọa sợ. Ông ấy sợ dưới lòng đất của sông Âm kia đã xảy ra chuyện gì cho nên mới lập tức sai người đi báo tin, bảo người mặc quân phục kia không được xuống.

Kết quả là chờ người đi báo tin tới được nơi đó, các công cụ xây dựng, lều trại, thiết bị chiếu sáng, thông tin liên lạc đều có ở đó nhưng không có một người nào.

Toàn đội, đầu bếp, nhân viên y tế và người chỉ hủy, toàn bộ đều không thấy.

Mà khi chúng tôi lên máy bay, những người kia vẫn còn ở đó.

Tôi nghe cục trưởng Cao nói xong, tôi chỉ biết sợ là dưới đáy sông Âm có lẽ giống như cổ động nối liền với suối đá vậy. Nói không chừng, người mặc quân phục kia và cấp dưới của anh ta đã không còn ai có thể sống sót.

Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Tiểu Hoàng đứng trên bờ suối đá rồi nhảy xuống, cả sự hỗn loạn của người dân trong thôn muốn lao tới và nhảy xuống theo. Chỉ sợ là lần này, mọi người cũng đã gặp phải chuyện tương tự như vậy.

“Làm sao vậy? Đám quỷ kia thực sự đã xảy ra chuyện?” Lão Miêu đứng ở xa nhéo nhéo cái mũi, lão nhìn chúng tôi đầy chán ghét rồi nói: “Đám quỷ Thái Tuế kia đã chết rồi, bọn họ ở con sông đó còn có thể gặp chuyện không may nữa sao?”

“Tất cả đã biến mất!” Tôi nhanh chóng cúp máy, bởi vì cục trưởng Cao đã bắt đầu yêu cầu tôi trở lại Thanh Hải, bảo rằng cấp trên rất coi trọng vấn đề này.

Tôi cũng không muốn đi vào vũng nước đục này một lần nữa, nói rằng điện thoại di động hết pin, lập tức cúp máy, sau đó tắt nguồn điện thoại di động.

Sư thúc thấy sắc mặt tôi không đúng lắm, cũng nhận thấy tình huống không ổn, ông ấy cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra và tắt nguồn, sau đó nói với giám đốc Đinh nói với bọn họ chúng tôi không có ở đây.

Mặc dù giám đốc Đinh nghi ngờ nhưng cũng chỉ thò đầu ra khỏi phòng, gương mặt của ông ta không được tốt lắm, nhìn chúng tôi rồi nói: “Tốt hơn hết là ít làm mất lòng người ở trên, ông cũng chỉ có thể giúp con bấy nhiêu đây thôi.”

Sư thúc gật đầu, còn tôi nhìn mái tóc đã bạc trắng trên đầu của giám đốc Đinh và phu nhân Đinh, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.

Lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Đinh và phu nhân Đinh là năm tôi sáu tuổi, không phải là quá tốt, bởi vì nhà họ Đinh có quá nhiều bí mật, cũng không phải trong sân sau của nhà ai cũng sẽ có một lệ quỷ và một ngôi cổ mộ. Tôi cứ tưởng rằng sư phụ và sư thúc sẽ dẫn tôi vào xem ngôi cổ mổ đó, hoặc nói cho tôi biết cấu tạo bên trong của nó.

Nhưng hai người chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó, như thể cái hố lớn mà ngày hôm đó tôi dùng lá bùa để gọi con quỷ đó ra ở phía sân sau là do tôi tưởng tượng ra vậy.

Sau này, tôi ở lại nhà họ Đinh nhiều năm như vậy, nhà họ Đinh chưa bao giờ hạn chế không cho tôi đi đến nơi nào. Tôi đã nhiều lần đi tới sân sau của nhà họ Đinh, rốt cuộc không có phát hiện ra dấu vết của ngôi cổ mộ kia, ngay cả vị trí ngôi cổ mộ trong trí nhớ của tôi cũng không có vết tích gì.

Mỗi khi tôi hỏi giám đốc Đinh và phu nhân Đinh, hai người luôn nhìn tôi đầy nghi ngờ, họ nói không nhớ rõ có chuyện như vậy, chỉ nhớ là khi đó phu nhân Đinh đang nằm ở trên giường, như thể bà ấy đang ngủ. Sau đó, tôi đưa linh hồn của phu nhân Đinh trở về, còn chê cười tôi đi theo sư phụ học cổ thuật thuật luật học hơn.

Ngôi cổ mộ đó dường như chỉ là do tôi tưởng tượng nên, hoặc là những người này đang cố gắng giả vờ ngôi cổ mộ đó không hề tồn tại.

Nhưng lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Đinh và phu nhân Đinh, hai người nhìn đầy sức sống, đầu đầy tóc xanh, còn có thể đe dọa sư thúc phải lo cho gia đình, phải kết hôn, phải sinh con.



Bây giờ, điều duy nhất mà hai người có thể làm là giúp chúng tôi sắp xếp xe, nấu ăn cho chúng tôi, nhìn chúng tôi đi ra ngoài rồi lại trở về hết lần này đến lần khác. Hai người một lần nữa dặn dò sư thúc và tôi không cần làm những chuyện liều lĩnh, nghĩ lại cách mà sư phụ tôi đã chết, ngay cả việc lớn tiếng với chúng tôi cũng không có.

Hóa ra, mọi thứ đã thay đổi trong vô thức.

Tôi, người mà phu nhân Đinh luôn luôn nói rằng Dương Dương nhà chúng ta là một tiểu công chúa xinh đẹp cho dù thành tích có tốt hay là không, có thi đậu đại học hay không đều là cô công chúa nhỏ khiến mọi người nở mày nở mặt. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể đứng chung với một đám người mà người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy sự kì quái, mặc cho mùi thịt người hôi thối ở trong phòng.

“Nghĩ cái gì đó!” Sư thúc và giám đốc Đinh dặn dò xong, ông ấy vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Có lẽ, chúng ta không thể trốn thoát khỏi việc này nhưng có thể kéo dài thời gian thêm một chút cũng tốt. Hiện tại chúng ta cũng phải xử lý những người bị thương này, lão già bất tử đó không phải bảo con đối phó với Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch hay sao?”

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn chòm râu lôi thôi của sư thúc, lúc này lại cảm thấy trước đây sư thúc vô lương tâm đưa tôi ra ngoài chơi với một lý do vụng về như vậy, thật ra sư thúc vô lương tâm chỉ dùng tôi để gọi quỷ mà thôi.

Ông ấy bắt đầu phụ trách, mặc dù pháp thuật của ông ấy không phải quá mạnh, cũng không phải quá lợi hại. Nhưng nếu không có ông ấy, những người chúng tôi không biết phải làm thế nào, ít nhất bây giờ chúng tôi coi nhà họ Đinh là trung tâm chỉ huy, không phải sao?

Tôi đưa tay mạnh dạn ôm lấy sư thúc, nói đùa: “Sư thúc, nếu sư thúc không cưới được vợ thì cưới con đi!”

“Chết tiệt!” Sư thúc hất tay của tôi ra, chỉ vào căn phòng có mùi hôi hám rồi nói: “Trường Sinh vẫn còn ở bên trong, chỉ là bị suy nhược, còn chưa có chết đâu! Nhanh như vậy con đã muốn đi tìm nhà khác! Nhóc Dương con đúng là không tốt!”

Khi nói những lời này, ông ấy không ngừng nhìn về phía tôi, nhỏ giọng nói: “Những lời này không thể để Ngụy Yến nghe thấy!”

“Hì hì!” Trong lòng tôi chợt lóe lên, vỗ vỗ người giấy ở bên eo của ông ấy rồi dùng sức gật đầu: “Con biết rồi, sư thẩm của con sẽ không biết được đâu!”

Không biết vì cái gì, sau một hồi ầm ĩ như vậy, mặc dù tôi có chút đỏ mặt trước ánh mắt trêu chọc của đám người Đại Hồng, tôi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất những người của chúng tôi vẫn còn ở đây, không phải sao?

Tôi đưa người giấy chứa Ngụy Yến cho Vương Uyển Nhu, tôi đã không còn nhiều băn khoăn nữa. Trước đây, lúc sư phụ dạy tôi về Kinh Dịch, ông ấy chỉ nói một câu: Thay đổi là biến hóa, cũng là thuận theo, những việc nên làm không cần tính toán cũng không cần suy nghĩ vì sẽ phải làm.

Tôi nghĩ dù Ngụy Yến có bị cái gì khống chế thì chúng tôi cũng không cứu được cô ấy, nếu đã như vậy, chúng tôi còn suy nghĩ nhiều làm gì.

Vương Uyển Nhu cũng sẽ không thả Ngụy Yến để làm hại chúng tôi, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất.

Lần này Đại Hồng cũng không có ý kiến gì, chỉ là nhìn Vương Uyển Nhu rồi nói: “Chị Uyển Nhu, tôi với cô đã bên nhau nhiều lần như vậy, chuyện về sông Âm lần này cô không cần lo lắng, có chuyện gì cứ nói trực tiếp với chúng tôi là được rồi. Mặc kệ đó là thiên đình hay là địa phủ, linh giới của chúng tôi cũng không có nhiều cách nói như vậy, cô muốn làm gì cứ kêu tôi và lão Ngụy là được, đi làm giúp việc hay tên côn đồ đều được!”

Vương Uyển Nhu cảm thấy buồn cười gật đầu, cô ấy nhận lấy người giấy từ trong tay tôi, sau đó trở về miếu đường.

Thật ra cô ấy cũng rất mệt mỏi, làm một tên quỷ sai, thường xuyên chạy ra ngoài cùng chúng tôi, sau khi trở về phải nhanh chóng xử lý những linh hồn nơi cô ấy quản lý, tất cả phải đưa đến một nơi cố định, sau đó để cho những linh hồn đó tiến vào Vọng Hồn Đài.

Nhưng bây giờ, chị Uyển Nhu đã làm điều này hơn một ngàn năm và cô ấy phát hiện ra đây có thể làm một âm mưu. Cô ấy tự mình mang theo quỷ sai thực tập, có thể là do người khác sắp xếp. Cô ấy vẫn còn kiên trì đứng ở nơi đây, như thế là đã tốt lắm rồi.



Vương Uyển Nhu vừa đi, sư thúc lập tức lấy một chiếc quạt và thổi vào mọi ngóc ngách trong phòng, thổi đến nổi toàn bộ sân đều có một mùi hôi thối. Hai vợ chồng giám đốc Đinh vốn là ở trong phòng không thèm để ý gì rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, đẩy cửa ra như không nhìn thấy chúng tôi, sau đó tay trong tay lái xe ra ngoài.

Nhưng điều kỳ lạ là sư công vẫn còn ở trong phòng không đi ra, lão gia chủ này đúng là có thể ngửi được.

Một lúc sau, mùi hôi thối cuối cùng cũng tan biến.

Sư thúc và đầu bếp Ngụy mỗi người đỡ một cái, đỡ Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch sắp trượt xuống từ trên vai.

Hai người bọn họ cũng không dám ném lung tung như ném bao tải nữa, nhìn dáng vẻ hiện tại của Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, dường như chỉ cần thả nhẹ một cái là lập tức sẽ bị bẻ gãy.

Đại Hồng và đầu bếp Ngụy là hai người sống cũng đã lâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra biện pháp nào, tôi hận không thể trực tiếp gọi xe cứu thương.

Tôi chỉ đi theo sư phục học được một số điều cơ bản của y học Trung Quốc và một ít phương pháp châm cứu mà thôi. Nhưng đó cũng chỉ là một số kỹ nghệ, đối với những người bệnh thực sự bị bệnh thì tôi không biết nhiều.

Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch là hai bệnh nhân xương khớp, bệnh này gần như có thể đưa vào bệnh nan y của thế giới. Nếu để tôi điều trị, tôi cũng không biết làm bằng cách nào.

Lão Miêu lại sờ túi nhưng sờ mấy lần cũng không thấy bao thuốc lá khô, lúc này mới nhớ ra, túi thuốc lá khô kia đã bị thiêu rụi cùng con quỷ Thái Tuế ở trong chậu gỗ. Lão ta tức giận sờ soạng cơ thể của Trường Sinh, lấy điếu thuốc khô của cậu ấy rồi hút xong một ngụm lớn mới nói: “Hai tên này đều có vảy rồng, sau đó bị thứ trong Kiến Mộc rống lên rồi biến thành như vậy, chúng ta sẽ ra tay từ nơi này. Phân tích một chút, ngoài hai người này ra còn ai có vảy rồng nữa, và có ai nghe được tiếng rống ở bên trong Kiến Mộc kia không.”

Tôi không ngờ rằng lão Miêu vừa gặp lại đệ tử duy nhất của mình đã vội phân tích thật rõ ràng. Nhưng tại sao ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía tôi, xảy ra chuyện gì đây?

Tôi lùi về sau hai bước, vội xua tay nói: “Tôi không biết!”

“Biết là cô không biết!” Sư thúc dùng sức vỗ vào eo của tôi, lớn tiếng nói: “Cô không biết nhưng mà Âm Long lại biết! Nó cũng từng nuốt vảy rồng, còn nữa, Lệ Cổ cũng từng đi ra từ bên trong Kiến Mộc, có vấn đề gì có thể hỏi hai con này!”

“Xì!” 

Âm Long bị sư thúc vỗ đến tỉnh, nó ngẩng đầu nhìn sư thúc đầy tức giận, có lẽ đến bây giờ mà nó vẫn còn nhớ chuyện sư thúc muốn lấy hai giọt nọc độc của nó.

Tôi đặt Âm Long lên người của Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, để cho nó cảm nhận cảm giác bò trên hai người không có xương cốt này.

Về phần vảy rồng là cái gì, tôi gần như buông tha, sư thúc và những người khác đoán chừng có bị đánh chết cũng sẽ không nói cho tôi biết vảy rồng là cái gì.

Tôi buông Âm Long ra, trong lòng thầm gọi Lệ Cổ, tên này lâu rồi không chịu ra ngoài, từ lúc nó đi ra từ trong Kiến Mộc, cả ngày dường như vô cùng sợ hãi, bình thường sẽ không ra ngoài.

Còn chưa kịp gọi Lệ Cổ, Âm Long đã bò lên người của Trường Sinh, đột nhiên tất cả vảy trên thân của nó dựng đứng lên. Sau đó vảy rồng mở ra, nó nhanh chóng trở lại trên eo của tôi, bám chặt lấy thắt lưng tôi không chịu ra ngoài.