Edit: Kidoisme
Cung điện rộng mở một lần nữa đóng chặt, Mộc Nhất nở nụ cười đầy máu. Mười kẻ canh mộ đã ăn no, bọn chúng vây quanh ba anh em nhà họ Trinh không hành động mà chỉ đứng ngửi, chờ xem Trinh Bắc định làm gì.
Bọn nó ngửi được mùi mà chủ nhân bảo ~ không làm dược ~ không làm được ~
Trinh Bắc ném Trinh Mộc xuống đất, ngón tay linh hoạt quăng đao hồ điệp đi rồi ngồi xổm đưa mắt nhìn Trinh Hạo mặt đầy máu. Gương mặt cậu ta giống như người em ấm áp quan tâm anh trai, phảng phất chuẩn bị mò tay vào balo lấy ra tờ khăn giấy…
Nhưng không, thứ Trinh Bắc cầm trên tay là con dao khác.
Trinh Hạo cảm giác được nguy hiểm, hoảng sợ lùi về sau hai bước nhìn Trinh Bắc càng ngày càng tới gần mình.
Cảnh tượng hệt như sát nhân truy bắt con mồi.
“Đại ~ ca ~ chúng ta cùng nhau chơi nhé ~ ha ha ha~”
Trinh Hạo đụng vào con quái vật nhưng so với thằng em trai ruột thịt đằng sau, anh ta thà bị quái vật cắn chết!
Đao hồ điệp xinh đẹp chém xuống!
“Á— ”
Trinh Bắc ngồi xổm xuống dùng tay chống cằm nở nụ cười tươi roi rói: “Mới chỉ mất tay thôi mà sao anh cả kêu to thế… Em vui lắm!”
“Tha cho tao…Trinh Bắc…tao xin mày, chờ tao ra ngoài…” Nước mắt Trinh Hạo chảy đầy mặt, hoảng sợ đòi điều kiện.
“Không cần.” Trinh Bắc cắt ngang: “Anh không được ra khỏi đây đâu ~ đại, ca.”
“Mày — ” Gương mặt Trinh Hạo nháy mắt vặn vẹo, chửi ầm lên: “Mày chỉ là một con chó! Chúng mày đều là những con chó! Tao – á …..”
“Xem ra đến cái lưỡi anh cũng muốn cho em.”
Trinh Bắc tiếp tục lia ba nhát đao: “Đúng rồi, chúng ta tính sổ đi. Em còn nhớ anh cả ghét người giỏi bình phẩm đồ cổ hơn mình mà nhỉ? Năm đó anh hai mới thể hiện chút thôi anh đã như con ruồi đậu phải bãi cứt! Ha ha ha, chắc đó là lần đầu tiên anh thấy sợ đúng không?”
Trinh Bắc giây trước còn cười, giây sau đã nín hẳn, vỗ đao lên mặt Trinh Hạo.
“Tất cả là do mắt anh mù! Nhưng anh đã làm gì? Anh gọi anh hai vào phòng rồi dùng dao rạch tay anh ấy! Anh cả thân yêu của em, anh có cảm thấy em nên chặt tay của anh không?”
“Hức hức — ”
“Còn nữa! Thấy anh hai giỏi hơn nên bắt anh ấy học trộm mộ bán mạng cho anh. Còn em, cũng mới chỉ lộ ra chút tài năng anh đã kêu toàn bộ người làm trong nhà cô lập, mắng em là thằng ngốc.”
“A ~ a~ làm sao đây? Càng nghĩ càng giận!”
“Ố ————!”
Chất lỏng màu đỏ dần dần khuếch tán, Mộc Nhất phát ra tiếng cười đặc trưng báo hiệu cho đồng bọn. Đám quái vật này tuy từng là con người nhưng thứ được coi là con người trước mặt bọn nó còn tởm hơn cả ma quỷ.
Chúng nó im lặng xem con người ‘biểu diễn’ thỉnh thoảng chiêm hai ba tiếng động vào coi như cổ vũ.
Rất lâu sau.
Trinh Bắc cả người đầy máu đứng dậy, cậu ta nở nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lướt qua cái xác dưới đất. Máu chảy từ mặt xuống xương quai xanh như vừa bước ra từ biển máu.
“Chơi đủ rồi.” Cậu ta ném đao hồ điệp toàn máu sang một bên, lấy ra khăn tay rồi ngẩng đầu nhìn đám quái vật: “Ồ quên mất phải cảm ơn chủ nhân của chúng mày, yên tâm, tao nói được làm được. Người này…” Cậu ta dẫm lên mông Trinh Mộc: “Đợi tao đưa anh ấy ra ngoài đã.”
Mộc Nhất ngước cặp mắt đỏ tươi, sau đó quay đầu biến mất tại chỗ.
Trinh Bắc chẳng quan tâm nó, lấy cái túi màu xám trước ngực Trinh Mộc ra, bên trong là quần áo của cậu ta.
Hôm đó Trinh Bắc giao kèo với Văn Phong Tẫn, không được tấn công bất kỳ ai có mùi của mình.
Trinh Bắc ném túi xuống đất, vác Trinh Mộc lên vai.
“Đợi…tao sẽ quay lại.”
Trinh Bắc rũ mắt, quay đầu nhìn hướng Mộc Nhất và đám canh mộ rời đi.
“…Bọ ngựa bắt chim sẻ à?”
Bên này.
Xuyên qua cung điện huy hoàng là những dãy hành lang gấp khúc, sàn nhà sạch tới nỗi có thể soi được bóng mình, còn có rất nhiều cây cột ba người ôm không hết.
Công trình kiến trúc hùng vĩ càng làm nổi bật lên sự nhỏ bé của con người.
Mỗi lần ba người cho rằng đã đi tới điểm cuối, phía trước đột nhiên lại sáng đèn gợi ý cả đám cùng tiến lên.
“Huyệt mộ mà có khác nào mười cái hoàng cung gộp lại? Văn Phong Tẫn rốt cuộc kinh khủng tới mức nào?” Tiểu La si mê nhìn những món bảo vật tùy tiện lấy cũng có giá trị liên thành.
Nóc nhà và xà ngang càng không nói, khảm đầy đá quý.
Lần này chẳng đợi chị Lôi mở lời, họ Nghiêm đã đáp: “Hừ, mấy cái này có tính là gì, năm đó người đàn ông ở Bắc Quốc xa xôi một tay che trời. Năm gã làm lễ cập quan đã bắt đầu tàn sát, dùng năm năm khống chế vương quyền! Gã chỉ cần vung tay áo là có rất nhiều người ngã xuống, cũng có rất nhiều người say mê tôn gã lên làm thánh thần!”
“……….”
Sao ông biết rõ thế…
Tiểu La cà khịa một câu trong lòng nhưng không nói ra, từ lúc họ Nghiêm đá đàn em thân cận vào đám quái vật, mỗi lần cậu nhìn hắn cứ có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Nhưng rất nhanh cậu không còn rảnh để tưởng tượng nhiều như vậy.
Bởi vì sau khi bọn họ đi hết hành lang là tới thiền điện, ánh sáng nháy mắt bao trọn mọi nơi.
Cảnh tượng trước mắt không ai là không chấn động, cậu biết thầy mình cũng thế mà người đàn ông họ Nghiêm cũng vậy.
Đó giống như một quả núi bị đào rỗng thành một cái hố rất lớn, to như tổ chim tổ chức Thế vận hội Olympic (*), không gian hình tròn dựa vào nhau tạo nên hệ thống cung điện hùng vĩ cùng những thiết kế như chùa miếu.
(*) chú thích ở chương 1
Mà ba người bọn họ chỉ đang đứng trong một tòa, dưới chân là vực sâu không thấy đáy.
Giữa cái hốc khổng lồ và tòa nhà hình nấm là cột đá rất lớn quấn chằng chịt rễ cây, khi nhìn qua có thể thấy trên cột đá có mặt phẳng to bằng sân vận động được cố định bằng dây xích!
Từ góc độ của bọn họ có thể nhìn thấy cái cây rất to bảy tám người ôm không xuể, chỉ có hoa chứ chẳng có lá!
Tuy nhiên khiến người khác sợ hãi không phải là cái cây mà là hoa của nó, hoa có thể nở tới mức nào? Nở tới mức như một ngọn lửa màu hồng rực cả khoảng không gian rộng lớn.
Đỉnh đầu cái cây còn có ánh sáng càng khiến cho nó thần thánh hơn rất nhiều.
Quan tài bọn họ muốn tìm được đặt ngay dưới gốc cây anh đào đó.
“……..”
“……..”
“Xem ra chuẩn bị phải leo trèo.” Chị Lôi liếm môi nhìn học trò Tiểu La: “Tao thấy hôm nay khó về rồi…Này nhóc, mày có hận tao không, tao mang mày đến đây còn đẩy mày vào đường cùng?”
“Không hận.” Tiểu La lắc đầu kiên định: “Không có thầy cả đời này em chỉ là thằng lưu manh rách đầu đường xó chợ, thầy… mình không thể về sao?”
“Về? Mày xem đám quái vừa nãy đi, một con tao với mày còn chạy được chứ cả đám…”
Chị Lôi nhìn người đàn ông không do dự dẫm lên xiềng xích, nhỏ giọng nói: “Hắn ta giống như bị quỷ ám, chắc chắn có gì đó dựa vào. Tiểu La, nhớ kỹ tí nữa đừng ra tay trước, đi theo hắn đã.”
“Vâng, thầy.”
Nhìn xiềng xích dẫn lên đài cao, dẫm hụt là vực sâu chào đón, ngã xuống tan xương nát thịt…
Chị Lôi nhếch môi, một chân bước lên xiềng xích.
Gương mặt cứng đờ của họ Nghiêm khẽ động đậy, hai mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn!
Nghìn năm, nghìn năm rồi!
Hắn đã tới được đây!!!
Văn Phong Tẫn…
Nghĩ vậy, bước chân họ Nghiêm không nhịn được nhanh hơn rất nhiều. Hắn không sợ xiềng xích đong đưa, không chút sợ hãi dẫm đạp về phía trước hệt như đang đi trên con đường bằng phẳng.
Sau lưng hắn là hai thầy trò cẩn thận từng li từng tí.
Khi bọn họ bước được lên bên trên, gió thổi tung khiến những cánh hoa đào bay tán loạn, mà không gian như ngừng lại thành kính và đầy thần thánh.
Trong quan tài, mai táng hai người.
Một người đang ngẩng đầu nhìn hoa đào, hai tay chắp trước ngực, cánh hoa rơi trên người gã, gió thổi bay trường bào tôn quý, đai lưng khảm ngọc làm lộ ra vòng eo rắn chắc cùng chiếc cổ trắng ngần…
Giống như tiên trên trời…
Không gian yên tĩnh làm bọn họ không dám thở dốc.
Mà chị Lôi và Tiểu La đã sợ run lập cập.
Nhìn người này rồi đối chiếu với tấm bia viết ‘ăn đan thành tiên’, hai thầy trò hoàn toàn không nghi ngờ.
Thậm chí bọn họ còn có cảm giác hóa ra đây chính là thần tiên.
Người đàn ông họ Nghiêm ngẩn ngơ nhìn người nọ, mí mắt và cơ bắp run rẩy vài cái, hắn nhấp môi như đang cố kìm nén cảm xúc điên cuồng.
Nửa ngày sau, họ Nghiêm lên tiếng: “Văn, Phong Tẫn.”
Tiếng kêu nhỏ như muỗi, lại giống như sợ làm phiền đến người kia.
Gã lạnh nhạt nhìn, hàm dưới khẽ nâng lên. Gương mặt sắc bén đầy công kích không có bất cứ cảm xúc, đôi mắt hẹp dài cùng tròng mắt quái dị hệt như đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
Hô hấp người đàn ông họ Nghiêm cứng lại, trôi về tưởng tượng xa xôi.
Sau đó hắn đột nhiên cười rộ lên, vừa điên cuồng vừa cố chấp: “Đúng là ngươi – là ngươi!!!”
Họ Nghiêm chỉ vào quan tài cười lớn hơn nữa: “Hahaha, nhiều năm như vậy mà ngươi còn canh người chết! Cái gì mà cây Tương tư, cái gì mà sống lại? Giả, đều là giả!!! Ha ha ha, đây chính là báo ứng—là báo ứng ngươi vứt bỏ ta–!”
“Ngươi là ai?” Văn Phong Tẫn nhăn mày nhìn hắn, gương mặt này sao gã lại cảm thấy quen?
Họ Nghiêm không đáp, hắn vẫn nhìn vào quan tài như một con rắn độc: “Nơi đó có gì thế? Thi thể? Tro bụi? Ha ha ha, vẫn là ta thắng! Ta thắng!!!”
Hắn vừa dứt lời, quan tài đột nhiên mở ra.
Hai người xấu hổ nhìn nhau.
Họ Nghiêm: “……..”
Vương Tiểu Mị: “……..”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, mắt người đàn ông họ Nghiêm trừng lên sắp rớt cả ra ngoài.
Vương Tiểu Mị bị hắn nhìn dựng cả lông tóc.
“Thôi thì…”
“Tôi nằm lại nhé???”
Hết chương 33