Một chuỗi dài và đứt quãng các mẩu ký ức vụn vặt trong trí nhớ, kết hợp thành một cuộc sống khổ sở.
Nếu như cuối cùng thì bầu trời lo lắng đã tan đi, nếu như rốt cuộc thì cũng tới ngày mây tan khỏi thế giới, nếu như nguyện vọng báo thù của anh đã xong, vậy thì, có lẽ anh nên cảm tạ loài cây leo tường vi – thứ anh từng khinh bỉ tới tận xương cốt, là cô đã kiên trì nhơ loài cây dây leo, không chịu bật rễ cứ mãi quẩn quanh trong lòng anh, quấn lấy, cho tới khi nở những đóa hoa rực rỡ ...
Ánh nắng buổi sớm, xuyên qua lớp mành cửa mỏng manh, êm ái chui vào làm rực rỡ cả gian phòng.
Ấm áp.
Tường Vi tỉnh lại từ trong giấc mơ, nhẹ nhàng vén chăn lên, không muốn đánh động tới người đàn ông bên cạnh, đứng lên, đi tới trước cửa sổ, kéo tấm rèm chạm đất ra, ngước đầu nhìn mặt trời trên cao, khuôn mặt cũng mang sắc thái như vậy, sáng ngời mà không chói lóa.
Sau lưng, một hơi thở ấm áp bao vây lấy cô.
“Tỉnh rồi sao?” Tước ở phía sau nhốt chặt thân thể nhỏ bé của Tường Vi, cúi đầu ngửi mái tóc thoang thoảng mùi hương của cô, thật là mùi vị thấm vào gan ruột.
“Ừ, ngủ ngon không?” Cô khẽ cười, vươn tay lên, tới sau gáy ôm lấy cổ anh, dịu dàng vuốt ve. Một dòng nước ấm lan tràn toàn thân cô trong nháy mắt, đáy lòng đóng băng chậm rãi tan chảy, tan chảy dưới ánh mặt trời sáng lạn.
Đêm qua thật là một đêm kỳ diệu, bọn họ dương cung bạt kiếm, tới mức cô lệ rơi đầy mặt, rồi sau đó im lặng nằm trong lòng anh, nghe anh kể lại những quá khứ chua cay kia.
Cổ họng không khỏi nghẹn ngào lần nữa, cô không nhìn thấy anh vì anh ở sau lưng, lúc này anh có biểu cảm như nào, chỉ có ngón tay cô mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve hình dáng khuôn mặt tuấn lãng.
Một người đàn ông nguy hiểm tới mức tận cùng, là người đàn ông làm cho thế giới của cô chưa từng có mặt trời, lúc này đây, đã là mặt trời ấm áp trong lòng cô.
Giống mặt trời ở Paris, thật đẹp.
Chân trời màu ngọc hắt lên chùm sáng màu cam lóng lánh, chậm rãi xé mãi ra trong không gian.
Lộ rõ vẻ hạnh phúc đẹp đẽ.
Ánh mặt trời này làm cho người ta muốn đặt trong tay mà hôn hít, xinh đẹp dịu dàng, trong suốt như nước, là gấm vóc mềm mại, từng tia sáng đều thanh lệ động lòng người.
Giống người đàn ông cô yêu, là ngọc lộ quỳnh tương làm cô mê say.
“Em thì sao? Có ngủ ngon không? Em có để ý ...” Anh nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu cô, muốn nói lại thôi, khẽ thờ dài.
Đêm qua, lần đầu tiên anh phơi bày nhữ quá khứ không thể chịu nổi trước mặt người phụ nữ này, bây giờ đây, anh lại cảm thấy có chút lo lắng, sợ là cô sẽ trách móc anh vì những việc anh đã làm với nhà họ Thẩm. Ôm trọn cơ thể nhỏ gầy phía trước, trong lòng vẫn còn rung động vì sự dũng cảm đêm qua, cô có để ý một Hắc Diêm Tước từng không chịu nổi trước đây không?
“Ừ .... ngủ ngon cực kỳ.” Khóe môi cong thành một đường cong thật khẽ, Tường Vi xoay người lại, đôi mắt nhìn vào mắt anh, “Anh muốn hỏi em để ý cái gì?” Tường Vi ngừng lại, đôi tay xoa xoa dung nhan tuấn dật của anh, mím môi cười lắc đầu một cái, “Nếu như anh muốn hỏi về những việc anh đã làm với nhà họ Thẩm, nói không để ý là nói dối, nhưng mà em có tư cách gì mà để ý chứ? Dù sao ông nội em đã từng làm những việc không đáng được tha thứ với ba anh, mẹ anh, với anh trai anh, và cả ... mẹ em, không phải sao?”
Nhớ lại khi còn nhỏ, cô và mẹ cô chịu bao khổ cực ở nhà họ Thẩm, chóp mũi Tường Vi không khỏi chua xót, tất cả mọi ân ân oán oán, ai mà nói rõ ràng được, hiểu rõ được?
Còn cô, cũng gặp gỡ anh trong đau khổ, “Chứng cuồng bạo của anh, vì những chuyện kia mà mắc phải sao?”
Tước thở dài, ôm cô vào trong ngực, khóe môi vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhắm mắt lại, hít thật sâu, nỉ non rất khẽ ___
“Ở trong ký ức của anh, mẹ anh là người phụ nữ đã sinh ra anh, trong mắt anh, bà ta mãi mãi có vẻ dịu dàng! Thái độ của bà ta đối với anh và ba anh, cùng với sự miêu tả từ trong miệng ba anh khác xa nhau. Năm ấy, anh không nhớ rõ là anh sáu hay bảy tuổi nữa, ba anh và mẹ anh cãi nhau càng lúc càng căng, cho tới một ngày, trong lúc vô tình, anh bắt gặp mẹ anh và một người đàn ông xa lạ thân không mảnh vải quấn lấy nhau trên giường, lúc đó anh chẳng hiểu gì, cũng không quen biết người đàn ông kia, nhưng kẻ kia lại vì bị anh bắt gặp mà tóm lấy anh, muốn bắt anh hứa không để lộ chuyện của hai bọn họ ra, trong lúc nhất thời anh tức không chịu nổi, tiện tay với lấy con dao gọt trái cây, đâm loạn xạ làm bọn họ bị thương, anh mới thoát được ra ngoài ... Đau lòng nhất là, mẹ anh bà ta trơ mắt nhìn nhân tình của mình đánh anh tới máu thịt be bét, bà ta ở trên giường lạnh lùng hút thuốc lá, một khắc đó, anh nghi ngờ không biết anh có phải là con bà ta thật không nữa? Sau đêm đó, anh sẽ thường không tự chủ cầm dao điên cuồng chém giết vào ban đêm, cho tới một ngày, anh đâm ba anh bị thương, mới biết mình bị mắc chứng cuồng bạo, may mà không nghiêm trọng quá, được ba anh và bác sĩ giúp đỡ, càng lúc anh càng học được cách khống chế bản thân. ...”
Ôm chặt Tường Vi, mỗi lần nhớ lại những hồi ức không chịu nổi đó, sự lạnh lẽo không có giới hạn luôn lan tỏa từ dưới lòng bàn chân ra khắp người, dường như chỉ có ôm cô, mới có được chút ấm áp, giúp anh hồi phục lại vết thương.
Tường Vi cũng ôm anh thật chặt, cảm thụ cơ thể hơi run rẩy của anh, đau lòng vì anh ....
“Mãi về sau anh mới biết, người đàn ông kia chính là bạn tốt nhiều năm trước của ba anh, Thẩm Hồng Vũ! Nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, ông ta vì trả thù anh, trả thù nhà họ Hắc bọn anh, lợi dụng khi ba anh làm ăn gặp khó khăn, dùng kế lừa gạt ba anh vào tròng, chiếm lấy toàn bộ sản nghiệp nhà họ Hắc! Ba anh vì vậy mà bệnh không dậy nổi, anh chỉ có thể, cầm dao xông thẳng vào nhà ông ta, khi đó anh còn trẻ tuổi nóng này thiển cận không ai ngăn cản được, nhưng vẫn chẳng thể nào tự tay giết chết ông ta! Ngược lại làm ông ta càng thêm ghi hận trong lòng, thậm chí ...” Cổ họng anh nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ lên, Tường Vi ôm chặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, như đang truyền sức mạnh, chậm rãi làm bình phục lại sự kích động của anh, “Thậm chí đã thuê người, nhân dịp một đêm mưa to, ám sát ba anh.”
Khó khăn phun ra mấy chữ này, thống khổ và khắc nghiệt hiện lên trong mắt anh, đêm hôm đó, vẫn khắc ghi vào trong óc anh.
Ba anh bị dao cắm trên ngực, vẫn kiên trì nói: Tước ... Tước ... Đưa ba tới nhà kính, đưa ba tới nhà kính ....
Vì vậy, anh mạo hiểm trong đêm mưa to gió lớn, kéo cơ thể ba mình, dùng sức bế ông, từng bước từng bước, đưa người ba đang hấp hối tới nhà kính ....
Anh mãi mãi không quên được màn mưa nhẫn tâm xối xả như trút, mãi mãi không quên được một màn sấm chớp đầy trời, mãi mãi không quên được ba mình một hơi thoi thóp, cảm giác đau đớn vì bất lực và sợ hãi gào thét trong lòng!
Cho tới lúc chết, ba anh vẫn muốn chết ở trong nhà kính mà ông thích nhất, trong tay nắm chặt dây leo tường vi khô héo, lúc cuối cùng máu ông chảy ra ngấm vào một mảnh vườn hoa, dù là lúc cuối cùng ông tràn đầy tiếc nuối, ba anh vẫn không quên được một thời yêu say đắm ngọt ngào.
Sao phải si tình như vậy chứ? Tới chết không tiếc?