Trong bất tri bất giác, cô không ngờ đến, anh đã xem cô như bánh bao nhu nhược không tiền dễ bị bắt nạt.
Cô có tiền tiết kiệm.
Trong thành phố đi đâu cũng thấy thổ hào, số tiền tiết kiệm đó của cô đích xác là không thấm vào đâu, nhưng cũng đủ cho cuộc sống của cô trôi qua có tư có vị.
Sau khi cô được nhận về nhà, ba mẹ cô cũng có bù đắp cho cô.
Về phương diện tình cảm không cách gì thân cận, chỉ có thể trên phương diện vật chất mà bù đắp cho cô.
Vốn dĩ phí sinh hoạt thời đại học của cô cũng đều do cô tự kiếm lấy.
Về sau ba mẹ cô cho cô phí sinh hoạt khiến người phải chậc lưỡi.
Mỗi tháng có mấy vạn.
Cô tiết kiệm quen rồi, không thể sống phung phí, vì thế đều để dành tiết kiệm.
Đợi đến lúc cô tốt nghiệp, cô đã tiết kiệm được số tiền mấy chục vạn.
Sau khi đi làm, ba mẹ vẫn cho cô tiền tiêu vặt.
Cô từ chối không được, nghe lời bạn bè, cũng lười từ chối họ.
Cô không chuyển vào nhà họ Hàn sống như bọn họ nghĩ, mà tự mình thuê một căn phòng đơn ở bên ngoài, ít nhất ngày tháng trôi qua cũng yên tĩnh.
Sau này mỗi tháng nhận lương, cô sẽ dành lại một nửa, phần còn lại để chi tiêu.
Cứ như vậy, tiền tiết kiệm của cô cũng dần dần tăng lên.
Khoảng thời gian trước, anh trai cũng cho cô một khoảng tiền.
Bây giờ, tiền tiết kiệm của cô đã sắp hơn trăm vạn rồi.
Một trăm vạn đối với người khác mà nói, tựa hồ cũng không tính là quá nhiều, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.
Đương nhiên trong mắt người khác, đại tiểu thư nhà họ Hàn như cô mà trong tay chỉ có mấy chục vạn tiền tiết kiệm, hẳn là rất đáng thương.
Anh muốn mua cổ phiếu, trong tay cô có tiền.
Trong khoảng thời gian này hai người cũng đã bồi dưỡng một chút ăn ý.
Ít nhất dựa vào mắt động nghi, cùng với phương thức anh đoán tôi đoán như vậy, trên cơ bản đã có thể tiến hành giao tiếp sâu hơn một chút.
"Vậy anh muốn mua những cổ phiếu nào?"
"Xem xem." Anh trả lời như vậy.
Cô ngẫm nghĩ, đăng nhập vào phần mềm cổ phiếu trên di động.
Cô cũng không hiểu nhiều về cổ phiếu, đối với cổ phiếu cô chỉ là một tay mơ.
"Vậy bắt đầu từ bây giờ, em đọc một loại cổ phiếu, nếu anh cảm thấy được, muốn mua, liền gật gật đầu.
Có được không?"
Anh có loại cảm giác rất quái dị.
Anh cảm thấy giọng điệu khi cô nói với anh "có được không", rất giống như đang nói chuyện với Đậu Đậu.
Anh giống như đứa trẻ không hiểu chuyện đưa ra yêu cầu vô lý mà cô lại giống một người lớn dễ tính.
"Có được không?"
Anh bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Cô còn nói để cô làm hộ công cho anh, anh ngược lại nghĩ, so với hộ công, cô càng giống cô giáo ở nhà trẻ hơn.
Trong phòng bệnh ấm áp, cô đọc tên một vài loại cổ phiếu, cuối cùng anh gật đầu chỉ có ba loại.
Cô ghi nhớ tên của ba loại cổ phiếu, lại hỏi anh: "Muốn mua bao nhiêu nào?"
Suy nghĩ của anh tất nhiên là đều mua hết.
Dù sao ba loại này đều là kiếm tiền ổn định không sợ mất tiền.
Nhưng chuyện mà anh biết, cô cũng không nhất định rõ ràng.
Hơn nữa trong tay cô chắc chắn cũng không có bao nhiêu tiền, nếu như đều đầu tư hết vào, cuộc sống của cô chỉ sợ càng nghèo khó hơn.
"Xem em."
Anh quyết định vẫn là giao quyền lựa chọn vào tay cô.
Dù sao kiếm được cũng cho cô.
Cô gật gật đầu: "Vậy được, em không có bao nhiêu tiền, không mua được nhiều, trước mua một ít xem sao."
Cô dự định mua hai mươi vạn cổ phiếu.
Hai mươi vạn này đối với anh mà nói, chắc chắn không tính là gì.
Dù sao hạng mục qua tay anh trước đây, anh xào cổ phiếu ít nhất cũng phải đến nghìn vạn đi.
Hai mươi vạn so sánh với nghìn vạn, quả là quá ít rồi.
"Được."
Trong lòng anh nghĩ, dù cho cô không mua được nhiều, lấy năng lực của anh, cô ít nhất cũng có thể kiếm được gấp đôi.
Chắc là cũng đủ cho cô mua sắm đồ đạc rồi.
Theo như anh thấy, cô nói không mua được nhiều, chắc là mua một hai vạn tiền vốn.
Có lẽ còn chưa đến một vạn.
Với mức độ này mà nói, cô đã là quá tín nhiệm anh rồi.
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ căn bản không nghe theo lời anh.
Liền tính nghe theo anh mua cổ phiếu, cũng tuyệt đối không mua quá nhiều.
Có lẽ trong tiềm thức, cô chưa từng nghĩ qua anh sẽ thua.
Cô từ trước không hề tiếp xúc qua với anh, nhưng những việc trên tạp chí kia nói đến, cùng với trong miệng mẹ anh, Đậu Đậuthậm chí là ba mẹ cô đã sớm phát họa ra trong đầu cô một hình tượng thiên tài.
Đến nỗi bất kể anh nói gì, cô cơ hồ đều chưa từng hoài nghi.
Ngày hôm sau, cô mua ba loại cổ phiếu, đầu tư vào hai mươi vạn phí tổn.
Chuyện này cô cũng không nói với ai.
Chuyện hôm đó cô đến văn phòng Hứa Hoài Đức náo loạn một trận, dưới sự cố tình giấu giếm của anh ta, không có được mấy người biết, bao gồm cả Hàn Hi Văn.
Sở dĩ anh ta có thể ngồi đến vị trí hiện nay, điều này chứng tỏ anh ta tuyệt đối không phải là một người ngu xuẩn.
Vốn dĩ với thủ đoạn của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể nghe lén điện thoại của Chương Kiến.
Như vậy chuyện gì đều vừa xem liền hiểu ngay.
Rốt cuộc Chương Kiến tự phát làm những chuyện ngu xuẩn này hay là có người xúi giục sau lưng, anh ta đều có thể biết được.
Nhưng thật sự đến bước này, anh ta lại không muốn làm nữa.
Trong lòng anh ta mơ hồ suy đoán, nhưng anh ta lại không nguyện ý tin tưởng vào cái suy đoán này.
Bởi vì điều này biểu thị anh ta thích sai người rồi, anh ta dễ dàng bị một người phụ nữ che mắt.
Anh ta không bằng lòng tiếp nhận sự rằng anh ta thất bại trên phương diện tình cảm, càng không bằng lòng tin tưởng mắt nhìn của mình có vấn đề.
Đương nhiên sâu thẳm trong nội tâm, anh ta cũng không muốn buông xuống một đoạn tình cảm như vậy.
Anh ta và Hàn Hi Văn đã ở bên nhau mấy năm rồi, tình cảm cũng không tầm thường.
Vào thời điểm anh ta nghèo túng nhất, chỉ có cô ta ở bên cạnh anh.
Tình cảm như vậy làm sao anh ta có thể dứt bỏ?
Thế là, sau vài ngày yên lặng, chiều hôm nay, anh ta dời lại công việc, để Chương Kiến lái xe đưa anh đến một bệnh viện.
Đây là bệnh viện mẹ anh ở lại khi bị gãy chân trước đây.
Chương Kiến không rõ lý do, nhưng thân là một tài xế, hắn không biểu đạt ra ngoài miệng sự nghi hoặc của bản thân.
Đợi xe vào đến bãi đỗ xe, Hứa Hoài Đức một bên xuống xe, một bên trầm giọng nói: "Cậu đi cùng với tôi."
"Vâng."
Chương Kiến theo sau anh đi vào bệnh viện.
Bệnh viện này ngay từ đầu anh ta đã thu xếp ổn thỏa rồi.
Đến trước bàn trực y tá, anh ta liền lấy bệnh án của mẹ Lục lúc đó.
Anh ta còn hỏi ý tá phụ trách mẹ Lục khi đó: "Chân bá mẫu tôi hồi phục ra sao rồi, có để lại di chứng gì không? Người già lớn tuổi rồi, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống.
Vì để chúng tôi không phải lo lắng, chỉ báo chuyện tốt không báo chuyện xấu."
Chương Kiến ở bên cạnh, trong lòng kinh ngạc, giật mình một cái.
Đây là chuyện gì? Hứa tổng làm sao lại đến bệnh viện? Hắn làm sao lại có loại dự cảm không tốt?
Y tá cũng không hoài nghi, dù sao cũng đã chào hỏi trước rồi: "Trước mắt không có di chứng, bà chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt thì không có vấn đề gì nữa."
Anh ta khép lại bệnh án, để cho Chương Kiến thấy được tên người trên bệnh án.
Bây giờ còn cái gì không rõ ràng không? Chương Kiến lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không ngờ anh ta sẽ hỏi về chuyện của mẹ Lục.
Như vậy nghĩ lại, những chuyện mà hắn đã làm, có phải anh ta đều biết rồi? Bằng không sao lại đặc biệt đưa hắn đến bệnh viện này?
Chuyện chị gái giao cho hắn làm, tự nhiên là làmvở sau lưng mọi người, bởi vì chuyện này..
không thể ra ngoài ánh sáng.
Bất luận ai biết được đều sẽ mắng bọn họ, điểm này trong lòng hắn biết rõ ràng.
Bởi vậy trong quá trình hắn xử lý cũng rất cẩn thận, không ngờ có cẩn thận mấy cũng bị anh ta phát hiện.
Nghĩ đến thủ đoạn thường ngày của Hứa Hoài Đức, hắn không khỏi mềm nhũn cả chân.
Hứa Hoài Đức thở dài một hơi: "Không có vấn đề gì thì tốt."
Anh ta thật sự là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như mẹ Lục để lại bệnh tật gì, vậy liền phiền toái rồi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta cũng có phản ứng gì với Chương Kiến.
Chỉ là sau khi xuống xe liếc mắt nhìn hắn, ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
Sở dĩ bây giờ anh ta đem việc này tiết lộ cho Chương Kiến, chủ yếu vẫn là muốn xem sẽ có chuyện gì kế tiếp.
Đừng thấy anh ta là con ngoài giá thú, nhưng anh ta cũng nhận được sự giáo dục cao cấp.
Hơn nữa chịu ảnh hưởng của chủ tịch Hứa, trong lòng anh ta rất xem thường người dùng loại thủ đoạn này.
Hoặc là đừng có giở thủ đoạn, hoặc là giở thủ đọạn đừng để cho người khác nhìn ra.
Đó cũng là một loại bản lĩnh.
Nhưng bây giờ, làm việc ngu xuẩn không lên được mặt bàn, còn bị người khác bắt được nhược điểm, quả là ngu ngốc bẩm sinh.
Nhưng mà Hàn Băng Nhi nói cũng đúng, nhằm vào ai không được, lại nhằm vào một người già sáu mươi tuổi, phẩm tính cũng quá xuống cấp rồi.
Sau khi nhìn thấy anh ta vào thang máy công ty, Chương Kiến nghĩ cũng không cần nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho chị gái.
Chương Kiến nói năng lộn xộn: "Chị, làm sao đây, em cảm thấy Hứa tổng anh ấy biết rồi! Hôm nay anh ấy đưa em đến bệnh viện chính là cảnh cáo em.
Chị, hay là thẳng thắn cầu khoan hồng đi.
Em sẽ nói chuyện này là một mình em làm, là em nhìn không quen Hàn Băng Nhi đó bắt nạt chị, muốn trút giận cho chị!"
Không có người thời thời khắc khắc khắc đều ngu xuẩn.
Chương Kiến biết, nếu như hắn không ôm việc này, hắn sẽ bị chị gái ghét bỏ.
Chị gái một khi thất thế, hắn cũng không chiếm được cái gì tốt.
Không bằng dứt khoát cõng nồi, như vậy chị gái sẽ nhớ đến điểm tốt của hắn, cũng không quên hắn.
Cô ta nghe vậy tay chân lạnh lẽo, rõ ràng trong phòng có máy sưởi ấm, nhưng cô ta giống như đang ở trong hầm băng.
Sau khi sống lại, sở dĩ cô ta có thể giễu võ dương oai trước mặt Hàn Băng Nhi, sở dĩ sống tùy ý như vậy, còn không phải là vì sau lưng cô ta có Hứa Hoài Đức sao.
Trong lòng cô ta rõ ràng, đời này của cô ta cũng không bao giờ tìm được đối tượng tốt hơn anh ta.
Nếu như anh ta không cần cô ta nữa, đời này của cô ta cùng với đời trước có cái gì khác biệt?
"Để chị suy nghĩ."
Cô ta miễn cưỡng làm chính mình trấn định lại.
Sau khi gác máy, cô ta mở cửa ban công, đứng trong gió lạnh, muốn làm cho đại não thanh tĩnh.
Như vậy thật sự có hiệu quả.
Cô ta thừa nhận, mới đầu cô ta đích xác muốn để cho Chương Kiến cõng nồi, ôm hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng bây giờ cô ta không nghĩ như vậy nữa.
Hoài Đức đối với Chương Kiến không có tình cũ gì, nếu như anh ta nhận định là Chương Kiến làm, anh ta đã sớm động thủ rồi.
Sở dĩ cảnh cáo một phen như vậy, có lẽ nào..
là anh ta đang hoài nghi cô?
Cô ta rõ ràng hơn ai hết, anh ta thích loại con gái lương thiện, ngây thơ lại dịu dàng.
Nếu như anh hoài nghi cô ta, vậy cô ta còn có thể gả cho anh làm bà Hứa sao?
Việc cấp bách vẫn là làm mất đi sự hoài nghi của anh ta.
Để cho anh biết, cô vẫn là Hàn Hi Văn lương thiện.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt buộc phải chủ động nói tất cả là do cô ta làm, cô ta chỉ thị.
Cô ta phải làm ra một bộ tất cả đều không có liên quan gì đến Chương Kiến.
Như vậy anh ta mới có thể cho rằng cô ta là vì bảo vệ Chương Kiến, bất đắc dĩ mới phải cõng nồi.
....
Buổi tối, sau khi anh ta xã giao xong trở về nhà, thấy Hàn Hi Văn đang ngồi trong phòng khách âm thầm rơi lệ.
Trong lòng anh ta nghi hoặc, nhưng vẫn đi đến gần, quan tâm mà hỏi: "Sao vậy?"
Cô ta nhìn anh ta một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bả vai khẽ động, còn mang theo nức nở nói: "Hoài Đức, làm sao đây, em làm chuyện xấu rồi! Em rõ ràng chỉ muốn dạy dỗ Hàn Băng Nhi một chút, nào biết đâu sẽ xảy ra chuyện!"
Anh ta có uống chút rượu, nghe lời này, ánh mắt khôi phục lại tỉnh táo.
Anh ngồi bên cạnh cô ta, giả vờ dáng vẻ không biết gì mà nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, em làm chuyện gì?"
"Bữa tiệc lại nhà trước đây, Lục bá mẫu đối với em rất không khách khí, Băng Nhi cũng vậy.
Em ấy..
còn nói với em những lời rất khó nghe.
Trong lòng em càng nghĩ càng tức, bèn để em trai em đi phá hỏng bóng đèn trong hành lang tiểu khu bọn họ sống.
Em không ngờ lại làm Lục bá mẫu bị thương.
Bà ấy lớn tuổi rồi sao em có thể hại bà ấy, nhà họ còn có ơn với nhà họ Hàn a! Trong lòng em rất khó chịu, cũng không biết nói với ai.
Bình thường công việc của anh bận, tuy là anh nói Hàn Băng Nhi bắt nạt em, em nhất định phải nói lại với anh.
Nhưng em nào có thể không biết xấu hổ mà nói.
Em thật sự hồ đồ rồi, lại để em trai em đi phá hỏng đèn trong hành lang.
Khoảng thời gian này em vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng.
Đây là lần đầu em làm chuyện xấu.." cô ta nhớ tới thảm trạng kiếp trước, ban đầu chỉ là giả vờ khóc, lúc này nghĩ đến một hồi lại thành khóc thật.
Cô ta khóc rất thương tâm, khóc đến tuyệt vọng: "Hoài Đức, em nhất định sẽ bị trừng phạt, là em tạo nghiệp, đều là lỗi của em!"
Thật ra anh ta cũng không hoàn toàn nhận định tất cả những chuyện này là do Hàn Hi Văn sai xử.
Rốt cuộc trước hai loại khả năng, chiếm tỷ lệ như nhau, nhưng cô ta chủ động ôm tất cả mọi chuyện về phần mình, cán cân trong lòng anh ta cũng nghiêng đi một chút.
Bây giờ anh ta cũng có khuynh hướng nghĩ mọi việc là do Chương Kiến làm, cô ta sợ anh ta trừng phạt Chương Kiến, vì vậy mới ôm hết mọi chuyện.
Nếu như thật sự là cô ta làm, nếu như cô ta là loại người trong ngoài bất nhất, cô ta hoàn toàn có thể để Chương Kiến đi cõng nồi, không phải sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, anh ta lại phá lệ không an ủi cô ta.
Đợi cho cô ta ngừng tiếng khóc, lúc này anh ta mới nói: "Hi Văn, anh tin tưởng em không phải là người có tâm tư độc ác."
Lời này giống như thuốc an thần, tâm cô ta đang hoảng loạn cũng trấn định lại.
Không đợi cô tiếp tục khóc lóc cái gì, chỉ nghe anh ta lại nói: "Anh vẫn là câu nói kia, nếu như Hàn Băng Nhi bắt nạt em, em có thể nói với anh.
Trong lòng tức giận, có thể nói rõ ràng, không cần làm những chuyện kia.
Hi Văn, mẹ anh và Hứa thái thái đời này tổng cộng gặp nhau hai lần.
Hai lần này, hai người đối với nhau vô cùng khách khí.
Lâm thái thái hận anh, cũng hận mẹ anh, người anh trai và chị gái kia cũng hận anh.
Nhưng bọn anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm những chuyện hại người.
Em biết tại sao không?"
Cô ta ngơ ngẩn nhìn anh ta: "Tại sao?"
"Bởi vì bọn anh đều biết rõ, đây là giới hạn của ba anh.
Em biết tại sao sau khi nhà họ Lục sa sút, hào môn thế gia đứng đắn đều không giẫm lên một chân không? Lục bá phụ bao gồm cả Lục Hạo Thiên trước đây ở trên thương trường cũng không phải không đắc tội với người khác.
Đó là bởi vì.." anh ta nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào mặt: "Hào môn thế gia đều cần mặt mũi, không làm được chuyện đó.
Mất mặt so với mất tiền tài vẫn quan trọng hơn.
Ba anh và Lục bá phụ năm xưa cũng không phải không có giao tình.
Nếu như ông biết em, hoặc dứt khoát nói là Chương Kiến, đi làm hại vợ của Lục bá phụ, em biết hậu quả là gì không? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, em có nghĩ đến hậu quả không?"
Đến hậu quả cũng không nghĩ đến, lại tùy tiện đi làm loại chuyện này, thật sự xem người khác là đồ ngốc sao?
Cô ta ngây ra như phỗng, cả người rét run.
Cô ta đích xác không có nghĩ tới hậu quả, cô ta cho rằng sẽ không ai phát hiện!
Bây giờ bị anh ta làm cho thức tỉnh, cô ta không khống chế được, răng bắt đầu va vào nhau.
Trả thù Hàn Băng Nhi là chuyện nhỏ, nếu cô ta bị chủ tịch Hứa ghét bỏ, đó mới là chuyện lớn!
Cô ta nhớ lại ngày đó Hàn Băng Nhi nói câu kia, đã đi chân trần thì sợ gì mang giày.
Hứa Hoài Đức nhắc đến Chương Kiến, trong giọng điệu không che giấu được sự chán ghét: "Người có thể không thông minh, nhưng nhất định không thể ngu xuẩn.".