Cô ở trên tàu cao tốc trở về, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới câu nói kia của anh, lại lấy ra chiếc nhẫn anh trả lại cẩn thận ngắm nghía.
Lúc cô mua đôi nhẫn này, là nhất thời nổi hứng.
Về sau tiệc nhận thân, trên ngón tay của cô trụi lủi, anh cũng vậy.
Trước đó cô cũng nghĩ qua muốn đem chiếc nhẫn nữ của cô đưa cho anh, góp thành một đôi hi vọng về sau anh có thể đưa cho người anb thích.
Nhưng nghĩ lại, hành động như vậy vẫn là không thích hợp.
Chiếc nhẫn cô đã mang qua sao có thể đưa cho người khác.
Ngày nào đó bạn gái của anh biết chuyện này, chẳng phải là dời lên tảng đá đập vào chân mình sao? Huống chi, lấy năng lực của anh, Đông Sơn tái khởi cũng bất quá là chuyện sớm hay muộn.
Về sau anh có thể mua chiếc nhẫn quý hơn tặng người anh thích, sao còn để ý chiếc nhẫn bạc không đáng tiền này.
Cô cho là anh sớm đã để quên chiếc nhẫn nam kia ở đâu hoặc là đã ném đi.
Thế nhưng, hiện tại, anh trịnh trọng đem nhẫn nam đưa cho cô như vậy, còn nói với cô, hi vọng về sau cô đem chiếc nhẫn đưa cho người cô thích thật sự.
Cô rất khó chống cự dạng chi tiết như thế này.
Coi như lúc mua đôi nhẫn này là xúc động, nhưng lúc ấy giấu trong lòng cũng là mỹ hảo tâm tư.
Cô là người rất chú trọng cũng rất quan tâm chi tiết, trong sinh hoạt có lúc người khác sẽ sơ sót một số chuyện, nhưng cô sẽ để ý toàn diện.
Cô cho là anh sẽ không chú ý tới đồ vật, cô nghĩ là người khác cũng sẽ không phát giác được hàm nghĩa, nhưng anh chú ý tới.
Anh không có chê bai một đôi nhẫn không đáng tiền.
Tàu hỏa cao tốc tốc độ rất nhanh, khi cô đến trạm, cô đã lần nữa chỉnh lý tốt tâm tình phức tạp, đem ba chiếc chiếc nhẫn cẩn thận từng li từng tí đặt ở ngăn nhỏ trong túi xách, mang theo chúng xuống xe.
Những ngày tiếp theo, anh đi Dương Phương tiếp tục nói chuyện hợp tác hạng mục, anh cũng không quá vội vàng liên lạc với cô.
Nếu như không phải đêm hôm đó anh xuất hiện ở trước mặt cô, cô đều muốn mãnh liệt Hoài nghi sự xuất hiện của anh là ảo giác của cô.
Anh giống như chỉ là cường thế một chút, rất nhanh lại khôi phục ôn nhu nội liễm như trước đây.
Bất quá, không thể không nói, cô cảm giác thật thoải mái.
Nếu như anh theo đuổi thế công giống như đêm hôm đó, cô không chỉ là không quen, mà còn là bài xích từ trong nội tâm.
Sau khi cô trở về, lại về tiết tấu sinh hoạt như lúc trước.
Đương nhiên, cũng đến thời hạn dọn nhà.
Ngày này, sau khi cô đóng gói hành lý xong, đưa Đậu Đậu mới từ nhà trẻ tan học về cùng Đậu Đậu đi siêu thị một chuyến.
Cô muốn trước khi dọn đi, tận lực đem đồ dùng hàng ngày trong nhà họ Lục còn thiếu đều bổ sung hết.
Có điều quan trọng nhất vẫn là mua chút đồ ăn vặt mà Đậu Đậu thích để dỗ dành nó.
Nghe mẹ nói, mấy ngày nay tâm tình nó không tốt lắm, bình thường một hơi có thể ăn bốn năm cái chân gà còn chưa đủ, hôm qua vậy mà chỉ ăn hai cái!
Đến siêu thị, Đậu Đậu rũ cụp lấy đầu, không mảy may hứng thú chút nào.
Đi tới trước tủ đông lạnh, cô cầm lấy phô mai nó thích ăn nhất, nó cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn giày của mình.
Cô nói khẽ: "Mặc dù cô muốn dọn ra ngoài, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.
Con biết số điện thoại của cô, đúng không nào, lúc không vui tùy thời đều có thể tìm cô.
Vả lại, con còn không biết đi, chỗ cô thuê có bể bơi, con không phải rất thích bơi lội sao, có thể thường xuyên đi."
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, mấp máy môi, chỉ chỉ trên cổ dây chuyền, nói với cô: "Cô có thể lấy xuống giúp con không?"cô không rõ lắm, vẫn là đến phía sau nó cúi người tháo dây chuyền ra cho nó.
Trên dây chuyền xuyên qua một chiếc nhẫn kim cương.
Đậu Đậu đặt ở lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói: "Đừng lại cự tuyệt con."
Cô bật cười: "Đây là chiếc nhẫn đính hôn của cha mẹ con, ý nghĩa rất trọng đại."
"Con đáp ứng cô." Đậu Đậu chỉ chỉ cái mũi: "Con không muốn biến thành Pinocchio."
Rất lâu rất lâu trước kia, Đậu Đậu đã đáp ứng với cô, chờ khi chú tỉnh lại sẽ mua cho cô chiếc nhẫn xinh đẹp nhất lớn nhất.
Chú không mua.
Vậy nó sẽ cho cô.
Cô thấy nó kiên trì như vậy, đành phải nhận lấy, bất quá vẫn là nói với nó: "Cô chỉ là tạm thời giữ thay con, về sau con gặp cô gái con thích, cô sẽ trả lại cho con, con đưa cho người đó, có được không?"
Đậu Đậu nghĩ thầm, nam tử Hán đã đưa đồ vật ra ngoài sao còn lấy trở về.
Dù sao nó không phải người như vậy.
Nó vẫn là gật đầu: "Được."
Nhưng nó vẫn bổ sung một câu: "Lúc nào chú mua nhẫn cho cô, con sẽ lấy trở về.
Trong nhà của chúng ta cũng nên có người nói chuyện giữ lời!"
Nếu như chú ra sức một chút, nó cũng không trở thành như vậy a.
Hàn Băng Nhi: "..."
Cô đột nhiên cảm thấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay nóng phỏng tay.
"Cô, con nói với cô, con gần nhất có chút không thích chú." Đậu Đậu chống nạnh: "Con mới không muốn học theo chú đâu!"
"Tại sao vậy?"
"Chú biết cô muốn dọn đi, còn biện pháp gì cũng không nghĩ, trước đó con còn cho là chú là người lợi hại nhất trên đời này!"
"Có chuyện này cô nói cho con nghe, nhưng con đừng kể cho người khác nghe, có được không, coi như là bí mật của hai chúng ta." Cô thần thần bí bí nói.
Đậu Đậu tinh thần tươi tỉnh: "Cái gì cái gì." Nó lại che miệng: "Con cam đoan không nói cho người khác nghe, đến tiểu Mẫn con cũng không nói!"
"Thật thả hai ngày trước chú con có đi tìm cô." Cô nói: "Chú ngồi máy bay, lại ngồi tàu hỏa và xe buýt, bỏ ra rất nhiều tâm tư tìm được cô."
Đậu Đậu trợn tròn tròng mắt: "Thật sao?"
"Thật." Cô gật đầu: "Cho nên đừng hiểu lầm chú."
"Vậy chú có nói gì với cô không?" Đậu Đậu vắt hết óc nghĩ nghĩ: "Có nói không cho cô đi không?"
Cô cười nhẹ lắc đầu: "Chú con sẽ không nói như vậy, cũng không biết làm chuyện như vậy."
"Không cho cô đi, là chuyện không tốt sao?"
Cô nghĩ ngợi nói ra: "Có phải con cũng không muốn cô đi không, nhưng con không ngăn cản cô, không nói với cô, tại sao lại như vậy?"
Đậu Đậu cúi thấp đầu: "Bởi vì không thể khiến cô khó xử."
Trẻ nhỏ chính là như vậy, kiến thức của nó nửa vời, nhưng nó nghe lọt được lời của bà nội.
Bà nội nói, không thể để cho cô khó xử, cho nên nó không náo loạn với cô, nhưng nó vẫn hi vọng có người có thể nghĩ ra cách, người lớn không phải đều rất lợi hại sao? Nhất định sẽ nghĩ ra cách không làm cô khó xử, lại không cho cô rời đi a?
Cô ngồi xổm xuống, cô sờ lên sợi tóc quăn của thằng bé: "Chính là như vậy, chú tốt như con vậy, đều không hi vọng cô khó xử.
Không cho cô đi, không phải là chuyện không tốt, chỉ là cô dời đi mà nói, sẽ tốt cho tất cả mọi người."
Đậu Đậu khó chịu nửa ngày, gật đầu: "Con biết rồi."
Hiện tại nó đã tiếp nhận sự thật cô muốn rời đi, sau vài ngày chán nản, nó lại lần nữa khôi phục tinh thần.
Nó so cùng những đứa nhỏ khác tựa hồ lại càng dễ chấp nhận chuyện ly biệt này.
Buổi tối, sau khi Đậu Đậu ngủ, cô vừa đắp mặt nạ vừa xem tin tức trên điện thoại, bỗng nghe được tiếng gõ cửa.
Anh còn chưa trở lại, Đậu Đậu đã ngủ, vậy chỉ có thể là mẹ rồi.
Cô đứng dậy đi mở cửa, mẹ đang bưng một cốc sữa bò nóng trong tay.
Mẹ đã biết chuyện ngày hôm đó anh đi tìm cô.
Bà ngồi bên giường, bên trong căn phòng này tràn đầy mùi hương thuộc về phái nữ.
Có mùi mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, cũng có mùi thơm ngát của dầu gội đầu sữa tắm sau khi tắm rửa.
Hai ngày nữa cô phải dọn đi rồi, hành lý cũng đã đóng gói xong, rất nhanh thôi vết tích cô đã từng sinh hoạt trong phòng này cũng sẽ dần dần biến mất.
"Mẹ vốn dĩ không có ý định quản chuyện của các con." Mẹ cười nói: "Bất quá mẹ cũng biết một chút tính tình của Hạo Thiên, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn phải nói gì đó với con.
Mẹ nuôi con mất năm con mười tuổi, mẹ nghĩ bà ấy hẳn là không kịp nói cho con trong chuyện tình cảm người con gái nên làm như thế nào.
Người mẹ kia, không đề cập tới cũng được, nếu như mẹ cũng không nói gì, mẹ sợ con bị người ta lừa gạt."
Cô có chút muốn cười.
Bị người lừa gạt? Là bị anh lừa gạt sao?
Cô cảm giác được, mẹ đối với anh cũng không có ý che chở.
Ngược lại trong giọng nói, trong ánh mắt đều là sự quan tâm và lo lắng không chút nào che giấu dành cho cô.
"Đoán chừng người khác sẽ nghĩ, Hạo Thiên là con của mẹ, mẹ chắc chắn là hướng về nó, kỳ thật không phải." Mẹ lắc đầu: "Mẹ năm nay đã hơn sáu mươi, sống nhiều năm như vậy, mẹ biết, con gái dễ chịu thiệt thòi hơn đàn ông.
Băng Nhi, con cần phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ một chuyện, đó chính là đối với đàn ông mà nói, điều quan trọng nhất mãi mãi cũng không phải là tình cảm, thậm chí có là hôn nhân đi nữa.
Hạo Thiên khẳng định là có ưu điểm, nó rất có lòng cầu tiến, nhân phẩm cũng không quá tệ, năng lực kiếm tiền nó cũng có.
Nhưng nó cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Nó là người rất hiểu biết bản thân, từ nhỏ đến lớn dù là học tập hay là trong công tác, nó cũng có thể làm đến tốt nhất.
Người như vậy sẽ kiêu ngạo, con cũng có thể hiểu thành là tự đại."
Cô lẳng lặng nghe.
"Đàn ông đều rất giảo hoạt.
Có thể người đó lúc đang theo đuổi con, sẽ tận lực che dấu bản tính của mình, khuyết điểm của mình.
Một khi con khăng khăng một mực, cùng người đó kết hôn, hắn liền sẽ lộ ra bản tính.
Có thể bây giờ nhìn thấy khả năng người đó rất tốt, nhưng sau khi kết hôn, hắn liền sẽ đem thói quen trong công tác ra dùng trong sinh hoạt." Mẹ lại nói: "Có lẽ, hắn sẽ chẳng tôn trọng ý kiến của con, có lẽ, hắn sẽ cảm thấy bản thân kiếm được nhiều tiền hơn so với con, ở bên ngoài được người kính ngưỡng hơn so với con.
Hắn liền không tự giác bay lên, nói không chừng sẽ còn cho mình là người kiếm tiền chủ lực trong nhà, từ đó khinh thị, coi nhẹ sự nỗ lực của con trong gia đình.
Mẹ không dám hứa chắc con của mẹ sau khi cưới sẽ không thay đổi thành dạng đàn ông như vậy."
"Băng Nhi, năm đó khi nhà họ Hàn muốn kết thông gia cùng nhà họ Lục, mẹ đã nói với Hạo Thiên, bây giờ mẹ cũng muốn nói với con." Mẹ dừng một chút: "Có người kết hôn là môn đăng hộ đối, xuất phát từ kết hợp lợi ích.
Có người kết hôn là vì tìm người sống qua ngày tháng.
Nhưng mẹ hi vọng con của mẹ, có thể cùng người nó thích thật sự, người đó cũng thích nó, làm bạn cả đời.
Băng Nhi, mẹ nói với con nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho con, mẹ sẽ không ủng hộ hoặc là cổ vũ nó nghĩ biện pháp để ở bên con.
Mẹ hi vọng cuối cùng người đi cùng với con, là người do chính con lựa chọn, là người mà con thật sự yêu thích.
Bất luận người đó là ai, mẹ đều sẽ ôm quan điểm của minh đi xem kỹ hắn, dù đó có là con của mẹ chăng nữa.
Đây chính là cam kết ngay từ đầu của mẹ với con, xem con là con gái của mẹ mà đối xử."
* * *
Lời mẹ nói, cô vẫn nghe lọt được.
Thẳng thắn mà nói, áp lực tâm lý của cô rất nhỏ.
Dù sao ban đầu cô tới nhà họ Lục, là bởi cuộc hôn ước kia.
Cô lo lắng hành động của anh, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và nhà họ Lục.
Lời của mẹ, giống như một liều thuốc trợ tim, làm cô rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Trước ngày dời nhà đi, cô lúc tan làm nhận được tin nhắn anh gửi tới.
Truyện Đông Phương
Lục Hạo Thiên: 【Chuyến bay buổi chiều, trước tám giờ tối có thể về đến nhà.
】
Cô cầm điện thoại đến phòng thay quần áo đổi quần áo của mình.
Cô còn đang suy nghĩ, nên trả lời tin nhắn này như thế nào.
Đây là hai ngày trở lại đây, lần đầu anh gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Giao diện Wechat còn dừng lại trên nội dung nói chuyện phiếm trước đây.
Lúc đó, cô còn gọi anh là anh hai.
Sự chuyển biến vi diệu này, làm cô phải cúi đầu sửa lại ghi chú tên anh trên Wechat.
Cô đứng ở một bên, ấn mở khung trò chuyện, đang chuẩn bị gửi một cái biểu cảm nhe răng cười qua, Mã Văn đi qua đây, đùa giỡn đụng cô một cái, tay cô trượt đi, cuối cùng gửi đi lại là cái biểu cảm thẹn thùng.
Hàn Băng Nhi: "..."
Hàn Băng Nhi: 【 thẹn thùng / biểu tình】
Còn may Wechat có chức năng rút trở về!
Cô luống cuống tay chân chuẩn bị rút trở về, lại nhìn thấy trên giao diện biểu thị "Đối phương đã nhậnđược."
* * * Anh thấy được rồi?
Cô tranh thủ thời gian rút về.
Sau khi rút về, bên phía anh vẫn còn "Đã nhận được".
Đợi đến khi cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, điện thoại di động của cô rốt cục vang lên một tiếng, là tin nhắn anh gửi tới.
Lục Hạo Thiên: 【 Anh chưa thấy gì hết.
】
Khóe miệng cô giật một cái, mặt không đổi sắc đưa điện thoại di động thả lại trong túi.
Nào ngờ được lúc đi ra trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nhìn thấy một người đứng ở cửa.
Một người không xa lạ gì cũng không tính là quen thuộc.
Vị thư ký Bạch kia của Hứa Hoài Đức..