Nhà họ Hàn chuẩn bị bữa tiệc lại nhà, bây giờ nhân vật chính đã đi rồi, giữ những người khác ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Cô Hàn vốn muốn an ủi Hàn Hi Văn, nhưng nghĩ đến đủ loại chuyện trên bàn ăn hôm nay lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
Cô cùng với anh chị dâu không giống nhau.
Làm một người cô, cô ta không thường đến nhà họ Hàn, vì vậy tình cảm với cô cháu nuôi cũng không sâu đậm gì.
Sau này Hàn Băng Nhi được nhận lại, trong lòng cô biết cô cùng Hàn Hi Văn không có quan hệ huyết thống gì, tình cảm cũng nhạt đi nhiều.
Dù nói thế nào, Hàn Băng Nhi chung quy vẫn là một thành viên thật sự của gia đình này.
Bây giờ Hàn Hi Văn có lòng muốn làm cho Hàn Băng Nhi xấu mặt, bọn họ sao mà không nhìn ra được, trong lòng cũng không khỏi nói thầm.
Hàn Hi Văn lấy đâu ra tư cách ở nơi này khoa tay múa chân, chẳng qua chỉ là một đứa con gái nuôi mà thôi, còn thật sự cho rằng bản thân là đại tiểu thư nhà họ Hàn thật sao?
Cô Hàn trong lòng cũng bực bội, nhịn không được nghĩ, nếu như Lục Hạo Thiên khỏe lại, nếu như anh tỉnh lại, thì cô cần gì phải đi nịnh bợ một người ngoài như Hàn Hi Văn.
Thực ra bọn họ cũng chỉ là nịnh nọt trên miệng thôi, thật muốn bỏ ra cái gì, ví dụ như tiền, bọn họ cũng không đồng ý.
Ai cũng sợ đến cuối cùng là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Hứa Hoài Đức có thể là có bản lĩnh, nhưng Hàn Hi Văn không phải là người nhà họ Hàn thật sự, cô ta thật có thể hướng về lợi ích của nhà họ Hàn sao? Có lẽ cô ta đối vơi ba mẹ Hàn còn có chút tình cảm, đối với những người họ hàng như bọn họ thì có thể có được bao nhiêu tình nghĩa đây?
Nghĩ đến đây, những người họ hàng này cũng không thể nói được ra miệng lời an ủi.
Mọi người cầm túi xách ai trở về nhà nấy.
Cô Hàn cùng ngồi trên xe với con gái, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, nhịn không được dặn dò con gái: "Sau này ít tiếp xúc với Hàn Hi Văn đi, người này, vẫn là không được, không phải là chị em họ thật sự của con, sẽ không thật sự đối xử tốt với con đâu."
Con gái của cô cũng gật đầu, "Con cũng nghĩ như vậy, con thấy chị Băng Nhi vẫn tốt hơn.."
"Không nên thân thiết với cả hai người mới tốt!" Cô Hàn thở dài một hơi, "Thuyền của nhà họ Hứa chúng ta lên không được, của nhà họ Lục thì đã chìm rồi, cũng không có cái gì tốt, bỏ đi! Chị Băng Nhi của con vẫn nói đúng một câu, mỗi người sống tốt cuộc đời của mình là được rồi!"
Đợi họ hàng nhà họ Hàn đi hết rồi, trong nhà ngoại trừ dì giúp việc giúp dọn dẹp cũng chỉ còn lại Hàn Hi Văn và mẹ Hàn.
Trong lòng mẹ Hàn tuy rằng có chút oán trách Hàn Băng Nhi không hiểu chuyện, bất quá nhớ tới những lời Hàn Hi Văn nói hôm nay, tâm tình cũng có chút thay đổi.
Bữa tiệc lại nhà tốt đẹp, nói trắng ra, là do Hàn Hi Văn nói những lời kia mới gây nên hỗn loạn.
Mẹ Hàn nhìn Hàn Hi Văn, không tự chủ được mà nói: "Hôm nay vui vẻ như thế, con làm sao lại chuyện tốt không nói, đi nói chuyện không vui.
Mẹ quá hiểu con người của bà thông gia, không muốn thấy nhất chính là người khác nói chuyện gia đình bà ta, con không nên nhắc đến Lục Hạo Thiên."
Hàn Hi Văn vẫn đang nghĩ đến những lời kia của Hàn Băng Nhi, vừa nghe mẹ Hàn cũng nói mình, cô ta liền ủy khuất, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên: "Mẹ, tại sao đến mẹ cũng nói như vậy, con chẳng phải vì muốn tốt cho Băng Nhi sao? Không hiểu chuyện là em ấy, em ấy một hai phải cùng chúng ta phân rõ giới hạn đối với em ấy có lợi ích gì chứ? Vốn dĩ con đã nghĩ, đợi em ấy chịu đủ rồi những ngày sống ở nhà họ Lục, đợi người khác không chỉ ra được nhà họ Hàn có chỗ nào không phải, đến lúc đó liền để em ấy ly hôn.
Con sẽ để Hứa Hoài Đức giới thiệu cho em ấy một người tốt.
Mẹ xem, em ấy đâu có xem con là người trong nhà, nói những lời kia làm con tan nát cõi lòng!"
Trong nhà này, người dễ lừa gạt nhất là mẹ Hàn.
Mẹ Hàn đối với Hàn Hi Văn cũng không phải là không có tình cảm, chung quy nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, vừa nhìn thấy Hàn Hi Văn sắp khóc, bà không biết làm thế nào vội vàng xin lỗi: "Mẹ không phải có ý này, mẹ là bị Băng Nhi làm giận đến hồ đồ rồi.
Nhưng mà, Hi Văn, con là chị, Băng Nhi không hiểu chuyện, con cũng đừng so đo với nó.
Con cũng đừng nên ghi hận nó."
Đối với mẹ Hàn mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mặc dù biết Hàn Băng Nhi càng thân hơn một chút, nhưng tình cảm với Hàn Hi Văn bao nhiêu năm cũng là thật.
Càng huống hồ, phần tình cảm này giờ còn đi kèm nhân tố lợi ích, bà không thể không an ủi Hàn Hi Văn, cũng không thể không đau lòng cô ta.
Hàn Hi Văn biết, kiếp trước cô ta một mình về nhà, bộ dạng thê thảm, mẹ Hàn đã lén đưa cho cô ta một khoản tiền, đó là tiền riêng của mẹ Hàn.
Kiếp này nhất định mẹ Hàn cũng sẽ cho Hàn Băng Nhi, nếu hôm nay không xảy ra chuyện, Hàn Hi Văn cũng lười đi ngăn cản.
Nhưng hôm nay Hàn Băng Nhi làm cho cô ta không được vui vẻ, vậy cô cũng đừng nghĩ được thoải mái.
Nghĩ đến đây, Hàn Hi Văn khóc lóc kể lể một hồi sau, lại lôi kéo tay mẹ Hàn nói: "Nói đi nói lại, vẫn là vì không có nhiều tiền.
Nếu như trong tay Băng Nhi có tiền, nếu như nhà chúng ta có tiền, ngày tháng còn có thể không tốt đến đâu chứ.
Mẹ, hôm nay con về đây cũng là vì có một việc quan trọng.
Trước kia con cùng với Hoài Đức tham gia một buổi tiệc có làm quen một người, cô ta kinh doanh ở phương Nam, bây giờ muốn đầu tư một dự án, hỏi con có hứng thú không.
Nói là lãi đều đặn mà không bị lỗ, con không có tiền trong tay.
Mẹ, mẹ có tiền không?"
Mẹ Hàn sửng sốt, không biết nên lắc đầu hay là nên gật đầu.
Bà mấy năm nay đích xác tích cóp một ít tiền riêng, lần này chuẩn bị lấy ra một nửa lén đưa cho Băng Nhi, như vậy Băng Nhi cũng dễ sống hơn một chút..
Nhưng mà chuyện này không thể để cho Hi Văn biết.
Tiếp theo Hàn Hi Văn lôi kéo mẹ Hàn không ngừng nói cái dự án kia tốt thế nào, người kia giỏi giang ra sao, nói đến mẹ Hàn cũng phải động lòng.
Cuối cùng choáng váng liền đem tiền ban đầu muốn cho Hàn Băng Nhi đưa ra.
Mẹ Hàn nghĩ, chắc Băng Nhi trong tay vẫn còn chút tiền, không bằng đem khoản tiền này đi đầu tư, đợi kiếm được nhiều tiền hơn, lại cho Băng Nhi.
Hàn Hi Văn nhận thẻ hài lòng rời đi.
Trong lòng cô ta cũng không coi trọng số tiền này, bây giờ cô ta đã là vợ chưa cưới của Hứa Hoài Đức, qua vài năm nữa, muốn gì mà không có.
Cô ta cũng không phải thật sự muốn tiền đầu tư của mẹ Hàn, cái dự án kia cũng là cô ta tùy tiện nói bừa.
Cô ta chính là không muốn thấy Hàn Băng Nhi được sống thoải mái, nếu như không có tiền thì có thể sống tốt đến đâu chứ.
Cô ta biết nhà họ Lục bây giờ nghèo đến thảm thương, trong tay Hàn Băng Nhi cũng không có được bao nhiêu tiền.
Nghĩ đến Hàn Băng Nhi phải sống nghèo khổ, túng thiếu trong lòng cô ta mới thoải mái một chút.
Nào ngờ, đợi khi cô ta kiểm tra số dư trong thẻ, cô nắm chặt lòng bàn tay, không thể tin vào mắt mình.
Hơn hẳn số tiền kiếp trước những hai mươi vạn!
Trong nháy mắt, sự ghen ghét của Hàn Hi Văn đối với Hàn Băng Nhi cơ hồ lên đến đỉnh điểm.
Cô ta không dám tin, mẹ Hàn vậy mà lại phân biệt đối xử.
Trong miệng thì nói đều con gái, cô ta còn cho rằng mẹ Hàn thân thiết với cô ta hơn nhưng hiện thực hung hăng mà giáng cho cô ta một cái tát.
Quả nhiên, con ruột và con nuôi vẫn là khác nhau.
Mặc dù đã nhìn thấu ba Hàn mẹ Hàn, nhưng Hàn Hi Văn vẫn xem bọn họ là ba mẹ.
Kiếp trước cô ta che giấu bí mật kia, ngoài để không mất đi thân phận đại tiểu thư nhà họ Hàn, càng là để không mất đi tình yêu của ba mẹ.
Cô ta không hiểu, rõ ràng tương lai của cô ta tốt hơn Hàn Băng Nhi nhiều, một người trên trời một người dưới đất, tại sao mẹ Hàn vẫn phân biệt đối xử như vậy? Vẫn đối với Hàn Băng Nhi tốt hơn? Lời nói yêu thương bên miệng vẫn không bằng hành động thực tế.
Vẫn là lời nói kia đúng, tiền ở đâu thì tình cảm ở đó.
Bây giờ rõ ràng ở trong lòng mẹ Hàn trọng lượng của Hàn Băng Nhi nặng hơn so với cô ta nhiều!
Trong lòng Hàn Hi Văn nghĩ thế nào, Hàn Băng Nhi cũng không quan tâm.
Đợi mẹ Lục và Đậu Đậu về đến nhà, vẻ mặt mẹ Lục không tốt lắm, như là nhớ lại chuyện hôm nay ở nhà họ Hàn, sắc mặt rất khó coi.
Đậu Đậu rất sợ bà nội lộ ra vẻ mặt như vậy.
Không đợi mẹ Lục nói gì, nó liền nhanh như chớp chạy đi ra ngoài, chỉ nói mình muốn đi xuống dưới lầu chơi với các bạn nhỏ.
Đậu Đậu vẫn còn nhỏ, nhưng thông minh, lại không hiểu nỗi trạng thái trong nhà bây giờ đến cùng là làm sao.
Nó chỉ biết bản thân không nên tham dự vào, hôm nay nó mà làm sai việc gì, bà nội chắc chắn không vui.
Nó vẫn nên cách xa ra một chút sẽ an toàn hơn.
Đậu Đậu đi xuống lầu, rất nhanh đã tìm thấy đồng bọn của nó.
Mấy đứa bé đến bên bồn hoa cũ nghịch cát.
Trước kia Đậu Đậu rất thích nghịch cát, hôm nay lại có chút thất thần.
Đồng bọn bên cạnh nói chuyện với nó, nó cũng không nghe vào tai.
Nó đang nghĩ, mình chạy ra ngoài như thế này có phải là quá không có trách nhiệm rồi, không giống nam tử hán.
Nếu bà nội bắt nạt thím thì phải làm sao? Hoặc thím bắt nạt bà nội lại thế nào? Nó càng nghĩ càng sợ, càng sợ hơn chính là, hai người sẽ đánh nhau trong nhà.
Việc trong nhà làm nó không yên tâm, dứt khoát ném cát trong tay đi, cam chịu đứng dậy vỗ vỗ sạch cát trong tay.
Đồng bọn thấy thằng bé đi về hướng khu chung cư, lớn tiếng hỏi: "Lục Quân Hạo, cậu làm gì mà bỏ đi vậy!"
Đậu Đậu quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Đi giải quyết nhân dân mâu thuẫn."
Đồng bọn: "..."
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cảm giác là chuyện rất to lớn?
Đậu Đậu một bên hướng nhà mình đi, một bên hướng lên trời thở dài, nó vẫn là một đứa bé đang học mẫu giáo, tại sao lại phải giải quyết một việc khó khăn như vậy?
Chú ơi, chú mau tỉnh lại đi, việc này phải để chú đến xử lý mới đúng!
Bây giờ đều là nó thay chú tiếp nhận những việc vốn không phải do nó quản..
Đậu Đậu đi lên thang lầu, một trận thở ngắn than dài: "Sau khi chú tỉnh lại, nên mua cho mình máy bay điều khiển từ xa mới đúng.".