Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Xin Dịu Dàng Chút

Chương 231: Vào công ty giúp hắn! 7


"Không kỳ quái!" Lam Dật Thần lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười, tà ác nói: “ Chẳng qua tôi cảm thấy kì lạ là, cái tên Tề Nhân Kiệt sao lại làm bạn với phụ nữ? Hắn luôn luôn gặp phụ nữ liền trực tiếp lôi lên giường đấy.” Lam Dật Thần so với hắn, còn phải gọi là sư phụ.

“ Anh không phải cũng như vậy sao?” Văn Hinh liếc hắn một cái, trên mặt cô hiện rõ vẻ khinh bỉ.

Lam Dật Thần lập tức làm ra bộ đáng thương, “ Chị dâu, chẳng lẽ trong mắt chị, tôi là người như vậy sao?’

Hai người cứ anh một câu tôi một câu đấu nhau như vậy, cũng không ai chú ý tới, khi Lam Dật Thần nhắc tới cái tên Tề Nhân KIệt, Trần ảnh ngồi cạnh đột nhiên trầm mặc, vẫn lẳng lặng cúi đầu uống cà phê, nụ cười trên môi cô cũng tắt hẳn.

Một lúc lâu sau, Lam Dật Thần mới phát hiện Trần Ảnh có gì đó không thích hợp lắm, “ Ảnh nhi, cô làm sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui vậy?”

Trần ảnh ngẩng đầu, tươi cười nói,” Không có gì.”

Lam Dật Thần nhìn chằm chằm cô, trong mắt hắn hiện lên một chút nghi ngờ, đột nhiên hắn giống như phát hiện ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Văn Hinh, sau đó lại không ngừng nhìn lại Trần Ảnh, vẻ mặt hắn càng thêm kinh ngạc.

“ Anh gặp quỷ à?” văn Hinh nhìn cử chỉ kì quái của hắn, mới liếc hắn một cái, Trần Ảnh cũng bị cử động của hắn làm cho giật mình, khuôn mặt xinh đẹp lộ đầy nghi ngờ.

Cuối cùng, Lam Dật Thần nhìn chằm chằm Văn Hinh, rồi chỉ vào Trần ảnh, nói, “ Chị dâu, tôi đột nhiên nhận ra, chị và Ảnh nhi trông thật giống nhau.” Khó trách, lần đầu tiên hắn gặp Văn Hinh, hắn đã có cảm giác là lạ, rồi lại không biết đã gặp cô ở nơi nào. Cho tời giờ hắn mới phát hiện, thì ra Trần Ảnh và Văn Hinh, dáng dấp hai người này lại giống nhau đến vậy.

Mặc dù khuôn mặt hai người có giống nhau, nhưng mà trên đời này diện mạo tương tự nhau nhiều vô kể, giống như hai người này, khuôn mặt có vài phần tương tự, một người lại vĩnh viên mang một loại kiêu ngạo nhàn nhạt, một người lại mang dáng vẻ quật cường không chịu thua, tinh thần lúc nào cũng bất khuất kiên cường, hơn nữa hai người họ lại luôn bình tĩnh, không hề sợ hãi.

Nếu như nói hai người này có cái gì đó bất đồng, đó chính là Trần Ảnh luôn mang bộ dáng dịu dàng uyển chuyển, thanh nhã vô cùng. Mà Văn Hinh thì lại khó để nắm bắt, khi lạnh khi nóng, cô ấy có thể một giây trước vẫn cười cười nói nói, giây kế tiếp đã trở mặt rồi.

Nhưng đôi chân mày của cả hai đã nói lên sự quật cường kiêu ngạo của cả hai.

Nghe lời Lam Dật Thần nói, Văn Hinh lập tức kinh hãi, cô ngơ ngác nhìn Trần Ảnh, từ trong mắt cô ấy khiến cô cảm thấy khiếp sợ.

Văn hinh nhìn chằm chằm Trần ảnh, đột nhiên hiểu được, tại sao cô luôn có cảm giác từ trên người Trần ảnh thấy bóng của mình, khó trách!

Bỗng chốc,tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên cô trợn hai mắt, lộ ra một sự nghi ngờ.