Chương 2211
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam đỏ lên, xách váy qua đó.
Cô vừa di chuyển, lại để cho Quan Triều Viễn thấy vùng lưng tuyết trắng của cô gần hoàn toàn lộ ra.
Bộ váy đỏ này nhìn đẳng trước thì bình thường, nhưng mà phía sau lai thấp đến eo.
Xinh đẹp mà duyên dáng, gợi cảm vô cùng Thẩm Tư Huy vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình, “Anh hai, thế nào?”
Tô Lam đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn, phát hiện mình cách anh càng gần, ánh mắt Quan Triều Viễn vốn nóng bỏng như lửa, cuối cùng lại dần trở nên lạnh như băng.
Cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đột nhiên trước mắt tối sầm, một chiếc áo khoác vest đen rộng thùng thình trùm lên đầu của cô.
Chiếc áo khoác đen che đi toàn bộ vùng lưng trắng bóc của cô.
“Xấu chết đi được, lập tức đổi cái khác.”
Quan Triều Viễn không kiên nhẫn cầm tạp chí trong tay ném sang một bên, lạnh lùng đứng lên.
“Cái gì?” Thẩm Tư Huy nghe những lời này, kinh ngạc nhảy dựng lên, ngón tay suýt chút nữa là chạm phải tàn thuốc.
Đang định ghét bỏ anh hai không có ánh mắt, đột nhiên anh ta phát hiện vẻ mặt anh có chút không đúng, giây tiếp theo giây anh ta liền phản ứng lại “Hiểu rồi hiểu rồi , không hài lòng không sao, ở đây tôi còn một phương án dự phòng, chắc chắn anh sẽ vừa lòng, chị dâu nhỏ mau theo tôi lại đây.”
Tô Lam vốn không quá quen với chiếc váy có chút hở này.
Lại nghe thấy lời của Thẩm Tư Huy nói, cô lập tức bỏ áo khoác xuống, đôi mắt to lấp lánh, “Được, cái váy này cũng không quá thích hợp với tôi.”
Chờ Tô Lam xoay người vào phòng thay quần áo, Quan Triều Viễn túm áo của Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị xoay người rời đi, “Cậu thật sự túng thiếu?”
“Cái gì?” Thẩm Tư Huy vẻ mặt khó hiểu “Nếu như cậu thật sự thiếu tiền, tôi có thể cho cậu chút ít, không cần phải tiết kiệm vải như thế.”
“Phụt! Anh hai, anh có biết anh làm như vậy, thật giống như một đứa trẻ sợ bảo bối của mình bị người khác phát hiện ra, rất ngây thơ không thế?
Nói xong lời này, anh ta cũng không nhìn vẻ mặt đang thay đổi của Quan Triều Viễn, vội vã xoay người đi vào trong.
Lúc Tô Lam ở đi ra, trên người đã thay một bộ lễ phục màu vàng.
Vẫn mang phong cách đơn giản như trước, nhưng chiếc túi màu bạc trong tay đã thành điểm nhấn, một nét bút điểm mắt cho rồng.
So với bộ lúc nấy thì thiếu đi chút quyến rũ, hơn một chút linh hoạt, nhưng quan trọng là sau lưng đã được che chẳn.’Lấy cái này đi.”
Nghe được lời nói của Quan Triều Viễn, Tô Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, cách ăn mặc này vẫn làm cô thoải mái hơn.