Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1676


Chương 2244


Nếu để anh biết được mình đã lừa anh ngay từ đầu…



Thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!


Chỉ cần nghĩ đến hậu quả sau khi bị phát hiện, toàn thân Tô Bích Xuân phát run, cô ta suýt chút không đứng vững.


Không được!


Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.


Tuyệt đối không thể để Quan Triều Viễn biết được sự thật.




Cặp mắt của Tô Bích Xuân hiện lên vẻ lạnh lùng độc ác, sau đó cô ta nhanh chóng xoay người rời đi.


Bởi vì Tô Duy Hưng bị bệnh, cho nên Tô Lam xin nghỉ luôn một ngày. Cô ôm Tô Mỹ Chỉ ngồi bên đầu giường con trai, Tô Duy Hưng ngủ suốt, mãi đến hai giờ chiều mới yếu ớt mở mắt. Tô Lam vẫn luôn ôm Tô.


Mỹ Chỉ ngồi bên cạnh, cô vừa nhìn thấy con trai tỉnh dậy là cô đã ngồi thẳng người lên.


Cô vươn tay ra nhẹ nhàng xoa lên gương mặt non nớt nhợt nhạt của con trai: “Duy.


Hưng, con đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không khỏe không? Con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”


Nghe một đống câu hỏi dồn dập cùng lúc như vậy, Duy Hưng cau mày, cậu bé nhìn chăm chằm vào cô một lúc lâu.


Tô Lam nghi ngờ sờ lên khuôn mặt của mình: “Sao vậy? Trên mặt mẹ có gì sao?”


Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái: “Tô Lam, kết hôn với cha khiến mẹ không vui phải không?”


Tô Lam sững người: “Sao con lại hỏi vậy?”


Chắc có lẽ do đang bị bệnh nên trên mặt Tô Duy Hưng lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy, cậu bé cúi đầu, nhéo nhéo hai ngón tay của mình: “Thật ra trước lúc hai người đi làm đăng ký, con và Tô Mỹ Chỉ đã đi tìm cha…”


“Con nói gì?”


“Hôm đó…Con biết bọn Đồng Hào đến chơi ở khu vui chơi ngay ngã tư, cho nên con cố ý dắt Tô Mỹ Chí qua đó..”


Lời này có ý là cậu bé biết Đồng Hào nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ bắt nạt, cho nên mới cố ý đi trước một bước để cho cô tự mình mắc câu.


“Duy Hưng, con!” Tô Lam tức giận đứng bật dậy.


Tô Duy Hưng giơ cánh tay nhỏ xíu ra: “Mẹ đánh con đi, con sẽ không chạy đâu!”


Nhìn gương mặt nhỏ nhợt nhạt của con trai, Tô Lam đưa tay lên, nhưng mà cô không thể nào hạ xuống được.


Bởi vì Tô Mỹ Chi đang nẵm trong lòng cô đã tỉnh, cô bé đang nhẹ nhàng kéo tay cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh anh, là do Mỹ Chỉ muốn có cha, nên anh mới đi tìm cha cho Mỹ Chi”


Nhìn bộ dáng đáng thương của hai đứa trẻ, trái tim của Tô Lam chợt mềm lại.


Làm sao cô xuống tay được đây?


Cô chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, dùng hết sức lực ôm chặt hai đứa trẻ. Cô đảo mắt nhìn thấy bó hoa màu xanh đang bị bỏ sang một bên.


€ô là người rất bao che cho con của mình.