Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1989


Chương 2557


Quan Triều Viễn liếc nhẹ Lê Duyệt Tư: “Tôi rất bận, không có thời gian giúp anh giải quyết chuyện này đâu.”


“Đến ngay đây”


Sau khi cúp máy, Lục Mặc Thâm đánh tay lái.



Chiếc xe ngay lập tức quay đầu và biến mất trong đêm mưa.


Lê Duyệt Tư có thể nghe thấy là ai gọi điện thoại cho anh, gương mặt lập tức tái đi: “Quan Triều Viễn, anh mau buông tay”


Quan Triều Viễn đứng im không động, nhẹ nhàng nhìn Lâm Mộc: “Đưa cô ấy đi thay quần áo đi”


“Vâng”


Trong lúc Lê Duyệt Tư còn đang loay hoay giấy dụa, cô ấy vô tình nhìn thấy Tô Lam đang đứng trên đầu cầu thang lầu hai Cô ấy sững sờ một lúc, động tác giấy dụa cũng dừng lại: “Sao cô ấy lại ở đây?”


Câu nói này rõ ràng là đang chất vấn Quan Triều Viễn.


Cô biết rằng Quan Triều Viễn có một biệt thự riêng ở thành phố Ninh Lâm. Cũng biết khi trở về nước anh thường sống ở đây.



Nhưng tại sao chứ?


Đã trễ như vậy rồi sao Tô Kìm Thư còn ở đây?


Tô Lam cứ đứng trên cao như vậy nhìn cô ấy, như thể đang xem một trò vui vậy.


Vào lúc này, sau khi nghe Lê Duyệt Tư hỏi, cô mỉm cười nũng nịu và nhìn Quan Triều Viễn: “Đúng vậy, Triều Viễn à, sao tôi lại ở đây vậy?”


Điều mà Quan Triều Viễn không thích nhất chính là Tô Lam trưng ra một nụ cười như không cười này: “Người phụ nữ của anh đương nhiên phải ở đây rồi, có vấn đề gì không?”


Người phụ nữ của anh…


Sắc mặt Lê Duyệt Tư thay đổi mấy lần, rất nhanh sau cũng bình tĩnh lại.


Vừa rồi là do cô ấy sốt sảng quá.


Nên mới nổi nóng với Quan Triều Viễn.


Cô ấy thậm chí còn không nhận thấy rằng có một người phụ nữ khác đang ở trong phòng.


Dáng vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của cô ấy chắc chắn đã bị cô nhìn thấy.


Giọng Tô Lam rất nhẹ nhàng, giống như một bà chủ vậy: “Cô Lê à, đi tắm thay quần áo trước đi rồi nói chuyện sau. Cứ đứng như thế này chắc cô sẽ bị cảm lạnh mất”


Nói xong, cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, vẻ mặt bình tĩnh: “Vừa rồi tôi về cũng bị ướt.


Tôi đi thay quần áo đây, anh ở lại đây với cô Lê nhé.”


Tô Lam đi về phòng ngủ chính, bình tĩnh bước vào phòng tắm, chuẩn bị tảm rửa thay quần áo.


Ngay lúc này, một bóng dáng cao dài chen vào.


Người đàn ông dang tay ra ôm cô từ phía sau.


Không hiểu sao Tô Lam hơi bực bội: “Cậu Quan không ở với cô Lê à?”


Quan Triều Viễn ôm cô: “Đợi lát tự nhiên sẽ có người ở”


“Nhưng người ta ướt hết cả rồi, nếu anh cứ đi lên như vậy, có sợ lại doạ người ta chạy mất không?”


Tô Lam thậm chí còn không nhận ra khi cô nói điều này, sự ghen tuông chui ra nồng nặc.


“Vậy à?”


Quan Triều Viễn thu tay, trực tiếp xoay người cô lại.


Hai người, mặt đối mặt.


Tô Lam bị anh ép cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng vô tình chạm vào công tắc vòi hoa sen.


“Ào ào”


Trong nháy mắt nước ấm tuôn xuống từ trên đỉnh đầu.


Làm toàn thân cả hai người đều ướt nhẹp, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ em cũng ướt cả rồi, để anh ở với em”


Tô Lam im lặng, cô dứt khoát không thèm ngó đến anh nữa: “Đồ lưu manh”.


“Ghen à?” Quan Triều Viễn véo cằm cô.


“Cái gì Đùa gì thế, cô mà lại ghen à?


Mặc dù trong lòng lẩm bẩm rất nhiều, nhưng vành tai cô lại bất giác đỏ lên.


Tô Lam tức giận đánh vào tay anh: “Ai ghen chứ? Tôi ghen hồi nào”