Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2032


Chương 2600


Cố Đức Hiệp nhìn dáng vẻ thoi thóp của cô, đáy mắt ngập tràn đầy sự thù hận và đố kị Anh ta đố kị với Quan Triều Viễn, đố kị anh có thân phận có địa vị, không cần làm gì cả, sinh ra đã là người thừa kế của tập đoàn Quan Thiên.


Thậm chí còn cướp đi người phụ nữ của anh ta, phá hủy cuộc đời anh ta.


Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên…


Thứ mà anh ta không có được, Quan Triều Viễn cũng đừng mơ tưởng đến.


Cùng lắm thì, hủy hoại cô là được.


Nghĩ đến đây, Cố Đức Hiệp nhếch miệng cười hiểm độc.


Anh ta vừa lạnh lùng nhìn Tô Lam đang dùng sức bò ra cổng, vừa nằm áo sơ mi của mình.


Sau khi nới lỏng hai cúc áo, cũng đã mất hết kiên nhãn, dứt khoát trực tiếp cởi thắt lưng: “Tô Lam, vốn dĩ tôi chuẩn bị đối xử dịu dàng với cô, nhưng thứ đê tiện như cô đã làm tôi quá thất vọng”


Nói xong anh ta trực tiếp nhào tới Tô Lam cảm thấy lưng hơi nặng, hai tay đột nhiên bị người khác gắt gao năm lấy.


Cố Đức Hiệp bẻ chéo hai tay cô ra sau lưng.


Dùng thắt lưng trói lại, sau đó bắt đầu liều mạng xé áo cô: “Kể từ hôm nay, tác dụng duy nhất của cô chính là sinh con cho tôi.”


Tô Lam suýt nữa là hồn bay phách lạc, cô liều mạng vùng vẫy giấy giụa: “Cố Đức Hiệp, tôi không muốn, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ hận anh cả đời!”


“Hận tôi cả đời sao?”


Cố Đức Hiệp dùng sức xé toạc áo cô.


Bờ vai cô trắng như tuyết, khiến ánh mắt của anh ta gần như phun ra lửa.


“Cả cuộc đời của tôi đều bị gã đàn ông bao nuôi cô phá hoại, không phải anh ta đau lòng vì cô lầm sao? Bây giờ tôi sẽ hủy hoại cô”


“Cố Đức Hiệp, anh là đồ khốn nạn, không bãng cầm thú, cho dù tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh”


Cố Đức Hiệp đặt tay lên vai cô sờ mó, làn da mịn màng, thật sự làm cho người ta yêu thích không thôi: “Làm ma cũng không tha cho tôi ư, vậy thì thử xem sao.”


“Lúc cô ở bên tôi không phải thích bày ra vẻ thuần khiết lắm à, dáng vẻ thanh cao như một trinh khiết liệt phụ sao?”


“Khi đó là do tôi quá ngu, cứ xem cô như bảo bối quý giá. Chỉ cần cô không gật đầu, tôi vẫn nhãn nại không chạm vào cô.”


“Nhưng sau đó thì sao? Cô con mẹ nó vì tiền, lại cam tâm tình nguyện ngủ với người lạ”


“Tôi theo đuổi cô hai năm, ở bên nhau nửa năm, nhiều nhất cũng chỉ hôn lên má cô.”


“Thế mà vì tiền cô ngủ với thằng khác, còn sinh con cho anh ta, tôi còn có thể cam †âm sao?”


Tô Lam khóc không thành tiếng “Khốn nạn, anh thả tôi ra.”


Tay anh ta đặt lên vai cô, làm cô buồn nôn.


Lúc đầu bị Lê Triều Viễn chạm vào, cô cũng sẽ căng thẳng trốn tránh.


Nhưng chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm như lần này.


“Buông ra? Buông ra rồi cô làm sao sướng được?”


Cố Đức Hiệp cười âm trầm, đưa tay muốn cởi quần Tô Lam.


“Ầm ầm… Âm ầm, Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, từ tòa nhà phía sau truyền đến.