Chương 2654
Quan Triều Viễn lạnh nhạt ngẩng đầu.
Bỗng nhiên lại thấy vẻ mặt giả vờ đáng thương của Tô Lam, cô đang mở đôi mắt †o vô tội nhìn anh Không biết tại sao vừa thấy cô như vậy, trong nháy mắt dập tắt một nửa lửa giận của anh rồi.
Chỉ là gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói cũng lạnh như băng: “Anh đang bị thương.”
Ý nghĩa của câu này chính là em phải đút cho anh ăn.
Tô Lam biết tâm trạng anh bây giờ không tốt nên cũng không muốn mặc kệ anh.
Cô cầm quả táo lại cắt thành miếng nhỏ rồi cẩn thận đút cho anh ăn.
Quan Triều Viễn vô cùng không vui há miệng, trông cực kỳ miễn cưỡng ăn mấy miếng táo.
Tô Lam mím môi nhịn cười, đột nhiên muốn trêu chọc anh một chút: “Cậu chủ Lệ, anh muốn đi bệnh viện sao?”
Bầu không khí mới vừa hoà hoãn lại một chút thì trong nháy mắt lạnh như hầm băng âm độ.
Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn trầm xuống, sau đó anh chế nhạo mở miệng: “Đây không phải là rất hợp ý em sao?”
Tô Lam dứt khoát nửa nằm nửa quỳ ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Ai nói vậy”
Quan Triều Viễn lại lên tiếng, chỉ là giọng nói lần này giống như ngậm chanh vậy, chua đến đòi mạng: “Em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian chăm sóc cho người tàn tật như tôi được? Đúng lúc để tôi ở bệnh viện sẽ không làm trễ công việc của em, cũng không ảnh hưởng đến việc học tập của em. Dù sao em cũng không có lương tâm, coi như tôi bị thương vì em, em cũng có thể thoải mái yên tâm đi ra ngoài làm việc mà.”
Tô Lam: ”…”
Cô chỉ đi ra ngoài làm việc hai tiếng thôi, làm sao người này lại không vui như vậy!
Quan Triều Viễn cho đến bây giờ vẫn luôn là người rộng rãi, có tên tuổi, chính nghĩa, từ lúc nào anh lại trở nên vô lý như vậy!
Tô Lam nghiêm túc nhìn chăm chẳm anh: “Tôi không đồng ý để anh đi bệnh viện”
“Không đồng ý sao?” Quan Triều Viễn hừ lạnh: “Vậy để anh chờ chết cũng được”
Đầu Tô Lam đầy vạch đen: “Không phải nơi này còn có bà vú, còn có hai hộ lý…”
Mắt thấy sắc mặt Quan Triều Viễn ngày càng đen đi, Tô Lam vội vàng lấy lại tinh thần: òn có tôi nha, tôi sẽ luôn luôn trông chừng ở bên cạnh anh, nửa bước cũng không rời!
Khuôn mặt thối của Quan Triều Viễn cuối cùng cũng hơi vui vẻ trở lại: “Tôi cũng không ép em.”
“Dĩ nhiên là không rồi! Chăm sóc anh là việc tôi cam tâm tình nguyện. Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện thoại, ngày mai tuyển chọn diễn viên nam, tôi sẽ không đi”
Rốt cuộc trên mặt ông chủ lớn Quan của chúng ta cũng trời quang mây tạnh, lại còn chủ động yêu cầu muốn ăn nho.
Cuối cùng Tô Lam cũng được thở phào nhẹ nhõm, cô đi rửa trái cây cho anh.
Trong phòng bếp, bà vú đang nấu canh tẩm bổ cơ thể.
Vừa lúc này thấy Tô Lam xuống, bà vú vội vàng chạy tới giúp đỡ: “Mợ chủ, cậu chủ đã khá hơn chút nào chưa? Mới vừa rồi sau khi mợ chủ đi ra ngoài, cậu chủ còn nói phải đi tìm mợ chủ, dường như lúc ấy vết thương cũng đang rỉ máu khiến bác sĩ Tân sợ muốn chết.”
“Cái gì?”
Trong nháy mắt Tô Lam trợn tròn mắt “Anh ấy đã bị thương thành ra thế kia rồi còn muốn đi ra ngoài tìm tôi sao?”