Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 309


Chương 315


“Vâng”


Chào tạm biệt Từ Tinh Như, Tô Lam bắt taxi về nhà.


Còn chưa vào cửa, liền nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng gầm thét chỉ thuộc về Ngài Quan .


“Có phải tôi dặn mấy người rồi không, không được cho cô ấy ra ngoài? Cô ấy đi mất rồi, các người chịu trách nhiệm nổi không?”


Tô Lam cầm chìa khóa mở cửa.


Quan Triều Viễn mặt mày tái xanh, bao gồm cả Triệu Ni Ni, ba người giúp việc đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.


Tô Lam liền nhếch mép, cười gượng gạo.


“Tôi… Tôi về rồi..”


Giây phút nhìn thấy Tô Lam, trái tim thấp thỏm lo âu của Quan Triều Viễn mới bình tĩnh trở lại.


“Cái đồ què nhà cô, chạy lung tung gì chứ?”


Què? Chân cô chỉ bị thương mà thôi, sao lại thành người què rồi?


Anh mới què ý, cả nhà anh đều là người què!


Nói rồi, Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, vác cô lên.


Quả thật là vác lên, tư thế giống hệt như công nhân vác bao tải trong phim.


“Này, này, đặt tôi xuống!”


Quan Triều Viễn cứ vác Tô Lam như vậy, đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.


“Cô đi đâu?”


“Tôi đến công ty một chuyến mà thôi”


Thấy biểu cảm muốn ăn thịt người của Quan Triều Viễn, Tô Lam lại không chạy được, sợ đến mức không dám nói gì.


“Đến công ty mà không biết nói với tôi một tiếng à? Hả?”


“Không, không cần thiết chứ?”


“Sao lại không cần thiết? Tôi là chồng cô! Là người thân của cô, hành tung của cô phải báo cáo với tôi!”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn đầy nghỉ ngờ, cô bán mình cho anh rồi sao?


“Cô đến công ty kiểu gì?” Quan Triều Viễn hơi bình tĩnh lại.


“Bắt taxi”


Quan Triều Viễn há miệng, không nói thành lời, anh không để xe lại cho cô.


“Cô đến công ty làm gì? Không ngoan ngoãn ở nhà!”


“Ở nhà chán lắm, đến người nói chuyện cùng cũng không có” Tô Lam lẩm bẩm một câu.


Cô sắp chán mốc người lên rồi.


“Vậy tôi ở nhà với cô”


“Hả?”


Điều Tô Lam không ngờ là, người đàn ông này lại thật sự nói lời giữ lời!


Chiều hôm đó, anh sai người chuyển hết đồ trong phòng làm việc đến thư phòng, mấy ngày nay anh sẽ làm việc ở trong thư phòng.


Quả thật Tô Lam cạn lời.