Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3456




Chương 4027

Sau này, nếu bọn họ tiêu hết sáu trăm triệu đồng này thì sẽ không còn tiền nữa, thế nhưng nếu họ có thể nảm giữ cổ phần trong trường quay của Tô Lam thì mọi chuyện sẽ khác!

Sau đó, hàng năm, cứ vào cuối năm sẽ được chia lợi nhuận, như vậy thì cả nửa đời còn lại của ông ta sẽ không cần phải lo lắng nữat Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Tô Văn Tâm lại càng hùng hồn, trở nên tự tin hơn: “Đúng vậy, bây giờ ý tôi cũng giống vậy. Tô Lam là con gái tôi. Hôm nay, cho dù tôi có muốn lấy đi toàn bộ trường quay của con bé, con bé cũng không có gì để nói cả! Huống hồ gì tôi chỉ muốn một chút cổ phần mà thôi, con bé là con gái của tôi, ngần ấy đạo hiếu con bé không báo đáp hết, đương nhiên tôi có thể kiện con bé ra tòa!”

Tô Văn Tâm vừa dứt lời, đột nhiên một tràng pháo tay vang lên giòn giã từ cửa trường quay.

Tất cả mọi người nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy Tô Lam bước trên đôi giày cao gót, tao nhã, sang trọng bước đến.

Cô vừa lắc đầu cảm thán, vừa ra sức vỗ tay.

Đột nhiên, Tô Văn Tâm nhìn thấy Tô Lam bước vào, lúc này bọn họ cảm thấy khuôn mặt già nua đột nhiên trở nên nóng bừng.

Nói thế nào nhỉ, Tô Lam vẫn là con gái của ông ta, trước đây, ông ta đem bán con gái mình để đổi lấy một cái hợp đồng, bây giờ thấy con gái thành đạt thì ông ta trở quay lại đòi tiền, vậy mà dáng vẻ còn tự tin, hùng hồn đến vậy, ít nhiều thì ông ta cũng nên có chút lòng tự trọng hay xấu hổ chứ.

Nhưng nghĩ mà xem, mấy năm nay Tô Lam ăn sung mặc sướng, sống trong biệt thự, dùng toàn những đồ cao cấp.

Còn ông ta thì sao, những tháng ngày trôi qua là như thế nào!

Vì vậy, một chút xấu hổ vừa hiện lên đã biến mất ngay lập tức trong nháy mắt.

Thể diện hay thứ gì đó không còn quan trọng gì với ông ta nữa, chỉ có tiền trong tay mới nhìn thấy được thôi!

Thế là Tô Văn Tâm không đoái hoài gì đến bộ mặt già nua của mình, vuốt mặt rồi nói “Tô Lam, con đến đúng lúc lắm, chắc là vừa rồi con cũng đã nghe được những lời cha và dì nói rồi phải không! Đúng lúc lắm, cha cũng không cần phải nói lại một lần nữa. Con mau cho nhân viên của mình chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đi, nhân tiện, cha và dì đều đang ở đây, chúng ta sẽ ký vào hôm nay luôn cho nhanh.”

Sau khi Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan nghe những lời lý lẽ, biện luận này của Tô ‘Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm, hai người họ sốc.

đến nỗi quai hàm muốn rớt cả ra.

Hai người họ đã sống nhiều năm như vậy rồi, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại người mặt dày, vô liêm sỉ, trơ trến đến như vậy!

Đến bây giờ rồi mà Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm còn coi đây là xã hội phong kiến, không có luật lệ gì sao?

Ngay khi Phương Trí Thành chuẩn bị hét vào mặt ông ta thì anh ấy nhìn thấy khuôn mặt với một nụ cười kỳ quái của Tô Lam, cô dùng tay ra hiệu bảo họ bình tĩnh lại một chút.

Hành động này của cô thể hiện cô đã hiểu.

hết những gì Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan muốn nói.

Tô Lam cười khẩy đầy lạnh lùng, cô xoay người ngồi lên ghế sô pha, sau đó nhìn Tô Văn Tâm với vẻ mặt đầy châm biếm, chế nhạo: “Không phải nói muốn cổ phân sao? Nói cho tôi xem, ông muốn bao nhiêu?”

“Tô Lam!”

Phương Trí Thành sửng sốt, giật mình kêu lên, anh ấy vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Tô Lam bị làm sao vậy? Chẳng lẽ cô định giao một phần cổ phần lại cho ông ta thật sao?