Chương 4347
Cô ấy có nên không chút do dự ôm chặt lấy anh, hét em nguyện ý không?
Nhưng mà làm như vậy có mất tự nhiên lắm không?
Hay nên giả vờ ngại ngùng, dè dặt chào đón?
Cũng không được!
Nếu rụt rè quá… Giáo sư Lục đổi ý, không chịu lấy cô ấy nữa thì sao?
Trong lúc nhất thời, Lâm Thúy Vân đã bị niềm vui to lớn này khiến mừng như điên.
Cô ấy chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lục Mặc Thâm, ngay cả mắt cũng quên chớp.
Mà giờ phút này, mặt Lục Mặc Thâm sớm đã không thể tức giận được nữa!
Cái con người Lâm Thúy Vân này!
Bình thường chẳng phải cô ấy là người thông minh nhất sao?
Tại thời điểm quan trọng như vậy, sao cô ấy chẳng khác gì kẻ ngốc vậy.
Anh ta như vậy có đáng sợ quá không?
Hay là cách cầu hôn của mình đối với cô ấy khiến cô ấy không thể nào chấp nhận được?
Nghĩ đến những khả năng này, ánh mắt Lục Mặc Thâm chợt tối sầm lại.
Thất vọng, buồn bã, nghẹn uất…
Một loạt cảm xúc, tất cả đều dồn dập đập vào mặt.
Khiến cho anh ta gần như không thể chịu đựng được nữa.
Vì vậy anh ta đã chọn bỏ trốn.
Chờ tới lúc Lâm Thúy Vân khôi phục lại tỉnh thân, Lục Mặc Thâm xuống giường.
Vừa đi tới đặt tay lên tay năm cửa thì nghe thấy giọng nói mụ mị của Lâm Thúy Vân từ sau truyền đến: “Giáo sư Lục, anh không cầu hôn em sao?”
Chết tiệt, Lâm Thúy Vân có bị đập đầu vào tường không?
Mà tới bây giờ mới phản ứng lại?
Trong lòng giáo sư Lục của chúng †a như có một vạn con ngựa chạy như điên qua.
Vừa rồi anh ta đã lặp lại những lời đó hai lần!
Lâm Thúy Vân căn bản không để ý gì cả có đúng không?
Giáo sư Lục chỉ cảm thấy vô cùng uất ức: “Anh rút lại lời vừa nói.”
Cái gì?
Rút lại?
Lâm Thúy Vân vừa nghe xong lời này lập tức nổi giận.
Cô ấy vội vàng đứng dậy đuổi theo Lục Mặc Thâm.
Nhưng cả người cô bị quấn bởi chăn lông, giống như một cái nem rán.
Người còn chưa kịp đứng lên đã bị trượt chân ngã thẳng xuống sàn.
Chỉ nghe thấy một âm thanh “ầm’, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thúy Vân vang lên.
Âm thanh này khiến cho Lục Mặc Thâm đang định mở cửa phòng ngủ chuẩn bị ra ghế sô pha nằm dừng lại.