Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4133




Chương 4709

Nhưng khi tất cả nhân viên quản lý đều thấp thỏm bất an chờ đợi Quan Triều Viễn xuất hiện.

Lại nhìn thấy anh mang theo hai túi hạt dẻ đi đến.

Anh đem những cái kia hạt dẻ toàn bộ đều ngã xuống rộng lớn trên bàn hội nghị.

Thấy đống hạt dẻ gần như có thể chất thành núi kia, đám nhân viên cấp cao sợ ngây người.

Bọn họ cảm thấy khó khăn, thật không dám tin vào hai mắt mình: “Ông chủ, đây là…”

Lễ nào anh vội vàng gọi điện thoại báo cho bọn họ tới công ty tăng ca chỉ vì số hạt dẻ này sao?

Không thể nào?

“Giải quyết xong trước mười hai giờ, tất cả mọi người tới tăng ca cuối năm thưởng gấp đôi!”

Lời của Quan Triều Viễn mới vừa rơi xuống, đám nhân viên quản lý vốn đang ngây người như phống lập tức không nói hai lời mà bắt tay vào làm việc.

“Vâng, tuyệt đối bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Chẳng qua chỉ là lột hạt dẻ mà thôi, làm vậy mà cuối năm lại được thưởng gấp đôi?

Trời ạ, chắc chắn đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống!

Mà giờ này khắc này, sau khi lấy được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn.

Tô Lam đầu tiên là bù lại những hợp đồng quay chụp đang trong kỳ hạn gần đây của Asius.

Sau đó cô yên tâm ngủ thật ngon.

Bởi vì cô tin tưởng, ngày mai chắc chắn còn có một hồi ác chiến đang chờ đợi côi Vừa rạng sáng ngày tiếp theo.

Tô Lam còn đang ngủ mơ màng, Lâm Mộc đã đẩy cửa đi đến: “Cô chủ, cô chủ, cậu chủ cô chủ nhỏ đã tới trường học.”

Tô Lam lầu bầu trở mình: “Đi thì đi, Lâm Mộc, bác đừng làm ồn, đêm qua cháu ngủ tương đối trễ, cháu muốn ngủ thêm một hồi nữa!”

Giọng điệu của Lâm Mộc trở nên có chút khó xử: “Thế nhưng cô chủ, hiện tại đã không còn sớm nữa, nếu cô chủ còn chưa đứng lên cô sẽ mất hứng!”

Cô? Quan Nhã?

Tô Lam vừa nghĩ tới Quan Nhã, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

Cô miễn cưỡng căng mí mắt ngồi dậy: “Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi đã quên mất, hôm nay là ngày cúng tế dòng tộc nhà họ Quant”

Hôm qua cô xem văn kiện quá nghiêm túc, thức quá khuya.

“Cái kia… Quan Triều Viễn đâu?”

“Cậu chủ nói công ty có chuyện phải xử lý, buổi tối cậu chủ sẽ về sớm một chút.”

Tô Lam gật đầu.

Cô rửa mặt xong xuôi lại đứng trước cửa tủ.

Nhìn những bộ trang phục đoan trang, tròng mắt chuyển động.

Cuối cùng cô chọn một bộ áo sơ mi hoa rộng thùng thình mặc vào.

Sau đó cô còn mặc thêm cái yếm dùng để làm việc nhà trước ngực.

Trên mặt Lâm Mộc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô chủ, cô chủ làm gì vậy?”