Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4550




Chương 5137

Tô Lam biết rằng tâm trạng của mình lúc này không được tốt, lo lắng rằng tâm trạng không tốt của mình sẽ ảnh hưởng đến Quan Triều Viễn.

Cô cong môi, không tiếp tục đôi co về chủ đề này: “Được rồi, anh thực sự nên đi làm rồi!”

Khi Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam như vậy, biết lần này thực sự là cô đang đuổi anh đi rồi.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh vân là thỏa hiệp, cúi đầu hôn nhẹ lên má CÔ: “Có chuyện này lập tức gọi điện cho anh, nhé?”

Mùi hương nhàn nhạt của cơ thể đàn ông chậm rãi khuếch tán từ chóp mũi cô.

Mặc dù tâm trạng không vui nhưng Tô Lam vẫn mỉm cười với Quan Triều Viễn, cô gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”

“Vậy anh đi trước.”

“Ông xã tạm biệt.”

Quan Triều Viễn nới lỏng vòng eo cực kỳ thon thả của Tô Lam, quay người lại.

Bóng dáng cao gầy đáng ngưỡng mộ dần dần đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tâm mắt của cô.

Tô Lam đứng ở nơi đó nhìn về phía anh rời đi, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Cô thở dài.

Thực chất, lần đó sau khi hai người cãi nhau, Quan Triều Viễn đã quá độc ác với cô rồi, làm cho cô phát sốt, lén chạy ra ngoài, còn suýt chút nữa gặp phải biến thái, chuyện này đã sớm qua đi rồi.

Quan Triều Viễn vì tìm kiếm cô đã phát điên lên, sau đó anh cũng thành khẩn xin lỗi mình rồi.

| Tô Lam không định nhắc lại chuyện cũ, gây rắc rối với anh.

Chỉ vì cảm thấy quá đồng cảm với Nguyễn Phương Thảo, cho nên mới cảm thấy tâm trạng không tốt.

Cộng thêm, phụ nữ mang thai vốn dĩ đã rất khó quản lý cảm xúc của mình, cho nên mới xả hết giận lên người Quan Triều Viễn.

Tính ra người này cũng thực sự là phải chịu ấm ức rồi.

Bỏ đi, sau khi giải quyết xong chuyện, về nhà xin sẽ lỗi anh sau!

Sau khi Tô Lam nghĩ thông rồi, chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh, liền phát hiện Nguyễn Bảo Lan đang đứng bên phòng bệnh.

Cô ấy cứ liên tục nhón chân ghé vào cánh cửa, như thể muốn nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.

Khi Tô Lam đến gần, cô nhận ra răng cánh cửa của phòng bệnh đã được đóng lại.

Cô dường như đã nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Bảo Lan, Chiến Lưu Thành đến rồi sao?”

Nguyễn Bảo Lan gật đầu, cô ấy hạ giọng, đi ra ngoài vài bước rồi nói với Tô Lam: “Anh ta đến khoảng năm sáu phút trước, vào được một lúc rồi. Tôi lo lắng và định ở lại đó, nhưng Phương Thảo nói rằng cô ấy có một số chuyện muốn nói chuyện riêng với Chiến Lưu Thành.”

“Cô ấy bảo tôi về trước, nhưng tôi thật sự không yên tâm, cho nên cứ đứng chờ ở cửa. Cửa phòng không khóa, nếu có động tĩnh gì bên trong sẽ xông vào ngay.”

Tô Lam thực sự khó hiểu, cô cau mày hỏi Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan, cô biết chính xác tối hôm qua có chuyện gì xảy ra không?”

Khi nói đến chuyện này, Nguyễn Bảo Lan cũng không khỏi lúng túng.

Cô ấy lắc đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Tôi không biết chính xác những gì đã xảy ra đêm qua, bởi vì Phương Thảo cũng không nói cho tôi biết.”

“Hôm đó khi chị bảo chúng tôi chăm sóc cô ấy, tâm trạng của cô ấy đã tốt | hơn một chút, vì vậy chúng tôi thu xếp cho cô ấy nhập viện, nhân tiện thuê chuyên gia tư vấn tâm lý giúp cô ấy.”