Chương 5156
Nếu bản thân làm trái ý anh ta, quan hệ giữa mẹ con hai người nói không chừng sẽ càng cứng ngắc.
Vừa nghĩ đến điểm này, bà Chiến vốn định đứng ở ngưỡng cửa phòng ngăn cản chỉ có thể thời dài thườn thượt, không thể không đi ra ngoài.
Tô Lam quay đầu lại, liếc nhìn Quan Triều Viễn, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh nọt: “Ông xã, hay là anh cũng ra ngoài đợi em vài phút đi?”
Quan Triều Viễn sau khi nghe những lời nói của Tô Lam hơi cau mày.
Tô Lam ngay khi nhìn thấy cử động nhỏ của anh, lập tức đoán được anh muốn làm qì.
Cô biết Quan Triều Viễn không muốn cô ở một mình với người đàn ông khác.
Nhưng phải khua môi múa mép rất tốn công sức, mới có thể có cơ hội gặp riêng Chiến Lưu Thành, đúng thật là không dễ dàng gì.
Tô Lam rất lo lắng nếu Quan Triều Viễn cứ đứng ở bên cạnh cô, Chiến Lưu Thành sẽ không thể mở lời nói chuyện với mình.
Hơn nữa, trong trường hợp Chiến Lưu Thành nói điêu không nên nói trước mặt Quan Triều Viễn, sẽ chọc giận anh.
Rồi tất cả những cố gắng mà cô đã làm trước đó đều trở nên vô ích.
Và Quan Triều Viễn đứng sang một bên, nhìn sự thay đổi đáng kể trên khuôn mặt Tô Lam, như thể anh đã đoán được điều gì đó.
Anh nhàn nhạt liếc về phía Chiến Lưu Thành, sau đó cúi đầu nhìn xuống Tô Lam, giọng nói đột nhiên có chút mơ hồ: “Hôn anh, anh sẽ đợi em ở bên ngoài, cho em mười phút.”
Mặc dù Tô Lam thường không hề chống cự lại sự ân ái với Quan Triều Viễn.
Nhưng ở thời điểm quan trọng này, đối mặt với một số vấn đề phức tạp như vậy, quả thực không phải thời điểm tốt để thể hiện tình cảm.
Cô cau mày, bĩu môi nhìn Quan Triều Viễn.
Nhưng người đứng trước mặt chỉ đứng đó, hai tay thản nhiên khoanh †rước ngực.
Dường như mang theo tư thế nếu hôm nay cô không hôn tuyệt đối không rời đi Tô Lam thực sự bó tay với anh, chỉ có thể kiêng chân nhanh chóng hôn lên má anh một cái.
Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, cánh tay của cô đột nhiên bị Quan Triều Viễn giữ chặt.
Cô ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Quan Triều Viễn, chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh mấy lần: TổJ đây.”
Tô Lam suýt nữa trực tiếp đảo mắt lên trời, cô thực sự cạn lời: “Anh Quan, có thể làm phiền anh chú ý một chút đến hoàn cảnh được không?”
“Bất kể là hoàn cảnh gì, hôn chồng mình một cái khó như vậy sao?”
Nhìn thấy thái độ cương quyết và vô liêm sỉ của Quan Triều Viễn, Tô Lam hoàn toàn bất lực.
Cô chỉ có thể xoay người, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh.
Sau khi hôn xong, cô nhăn mặt nhìn anh đầy giận dữ.
Bây giờ đã được rồi chứ!
Sau đó cô quay người đi vào phòng bệnh của Chiến Lưu Thành, tiện tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại, Nguyễn Ái Điềm vẫn luôn đứng ngoài của canh, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.