Chương 713
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam ý bảo cô yên tâm, sau đó đi thẳng vào trong nhà.
“Tô Lam à, mấy ngày trước ở đài truyền hình, thật là ngại quá, em xem chị cũng không biết… ôi trời, đúng là người một nhà lại không nhận ra nhau mà!”
“Chị họ, chị đừng nói thế mà, chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa chị cũng không biết quan hệ của bọn em, cũng tại bọn em không nói cho người trong nhà biết”
Nghe Tô Lam nói vậy, Diệu Hướng Vân cũng thở phào một hơi.
“Em đúng là một cô gái ngoan hiểu chuyện, mau vào đi nào?
Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam vào nhà. Trong phòng khách, Mục Nhất Hân đã bảo tất cả các anh chị em đứng ngay ngắn, chuẩn bị chào đón cô.
“Nhiệt liệt hoan nghênh thím của chúng ta ra mắt!”
Mục Nhất Hân vỗ tay trước cho mọi người làm theo.
Chỉ có Mục Nhiễm Tranh vẫn ngồi trên ghế sofa.
Hiện tại anh khá xấu hổ.
“Thím à, để cháu giới thiệu người nhà cho thím nhé. Đây là anh cháu, Mục Nhất Quân, hai bọn cháu là con nhà anh hai của chủ”
Mục Nhất Hân chỉ vào thiếu niên cao nhất vào nói.
“Đây là Mục Nhất Dương và Mục Nhất Hạo, là con nhà anh ba nhà bác hại của chú. Ngoài ra, hai đứa nhỏ này là con nhà anh bốn nhà bác hại của chủ, tên là Mục Nhất Lung và Mục Nhất Tinh.”
Tô Lam mỉm cười lúng túng, nhiều người thể này cô không nhớ ngay được.
“Con bé này giới thiệu cái gì thế hả? Để chị giới thiệu cho em”
Diệu Hướng Vân giải thích tỉ mỉ cho Tô Lam nghe.
Quan Triều Viễn có hai người bác, là sinh đôi, cũng chính là ông nội của Mục Nhiễm Tranh và ông hai.
Hai người này mỗi người lại có hai người con trai, cùng lứa với Quan Triều Viễn, tổng cộng có bốn người anh họ. Bốn người anh họ này ngoiaj trừ anh cả chỉ có một mình. Mục Nhiễm ranh, còn lại cũng đều có hai người con.
Năm xưa, ông bà ngoại của Quan Triều Viễn sinh đôi hai trai, bà ngoại của anh lại rất thích con gái, nhưng sức khỏe yếu nên vẫn không mang thai được. Thế nên sau khi sinh được Mục Chỉ Huyên, đối phương được yêu chiều hết mực.
Hai người anh của Mục Chỉ Huyên vô cùng yêu thích cô em gái này, chuyện gì cũng chiều theo ý em gái.
Bởi vậy, dù bà hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, ba mươi lăm tuổi mới sinh con, họ cũng không để ý.
Từ đầu đến cuối Mục Chỉ Huyện nói với người nhà mình lấy một người Anh, định cư
nước ngoài, rồi lại đưa Quan Triều Viễn về.
Trong nước chỉ có một mình Quan Triều Viễn, vì thế hai người bác của anh cũng coi anh như người một nhà.
Nhà họ Mục cũng vô cùng coi trọng Quan Triều Viễn.
Toàn bộ trẻ con dù lớn hay nhỏ đều gọi một tiếng “thím” ngọt xớt.
Duy chỉ có Mục Nhiễm Tranh cứ ngồi yên ở ghế sofa.
“Nhiễm Tranh, thím con đến sao con không nhúc nhích gì thế hả? Mau chào hỏi đi!”
“Có gì mà phải chào hỏi, con và Tô Lam thân quen rồi mà” Mục Nhiễm Tranh hơi bực mình.
Đây là cảnh tượng anh lo lắng nhất.