Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 947




Chương 948

Nhắc mới nhớ, một nhà ba người bọn họ đã lâu lắm rồi không ăn sáng cùng nhau như thế này.

Anh ấy nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, đặc biệt là cô ấy, càng không thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm với anh ấy một bữa cơm như thế này được.

Khi Hoàng Công Thành xách theo một túi nguyên liệu nấu ăn đến, vừa đúng lúc nhìn thấy nhìn thấy hình ảnh ấm áp, một nhà ba người bọn họ đang ăn sáng.

“Chú Công Thành, chú đến rồi à, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi, tất cả đều do ba cháu chuẩn bị đấy” Vân Nhi nhiệt tình chào hỏi anh ấy, nhưng không nhận ra không khí có chút không đúng.

Nụ cười trên mặt Hoàng Công Thành có chút bất miễn cưỡng: “Mọi người đều ăn sáng hết rồi à? Tôi còn muốn qua đây làm bữa sáng cho mọi người đây”

Đào Hương Vi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong tay anh ấy, chắc là sáng sớm anh ấy đã đi mua xong, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới làm bữa sáng cho bọn họ.

Anh ấy không ngờ rằng Nguyễn Cao Cường đã chuẩn bị sẵn điểm tâm sáng cho họ.

“Hôm nay anh không cần phải làm bữa sáng đâu, ngồi xuống ăn sáng chúng với bọn em đi” Cô cười với anh ấy.

Hoàng Công Thành bước tới nhìn bữa sáng trên bàn, không khỏi có chút nghỉ ngờ nói: “Tất cả những món này đều là tống giám đốc Cường làm sao?”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Sao nào? Chẳng lẽ tôi không thể làm ra được mấy món này à?”

“Tôi không có ý đó, nhưng… Những món này nhìn qua giống như được làm ở một cửa hàng bán ăn sáng bên ngoài” Đương nhiên, Hoàng Công Thành không thể nhìn ra đây là món ăn này là bữa sáng ở Nhất Phẩm, nhưng anh ấy chỉ có chút nghi ngờ, Nguyễn Cao Cường sao có thể có kỹ năng nấu nướng như thế này?

“Căn cứ theo lời anh nói thì có vẻ như món ăn sáng mà tôi nấu này được bán ở bên ngoài” Nguyễn Cao Cường thực sự không có chút xấu hổ nào.

Hai mẹ con ngồi bên cạnh không lên tiếng, bọn họ cố gắng nhịn cười không vạch trần anh ấy.

Hoàng Công Thành đột nhiên cảm thấy chênh lệch giữa bọn họ như lòng sông với mặt biển, vốn dĩ anh ấy còn tưởng rắng tài nghệ nấu nướng của mình có thể giỏi hơn Nguyễn Cao Cường.

“Tổng giám đốc Cường, tối qua anh có qua đêm ở đây à?” Anh đột nhiên nhận ra vấn đề, nhìn Nguyễn Cao Cường từ trên xuống dưới “Đây không phải là nhà của anh, tôi ở đây qua đêm có vấn đề gì sao?” Nguyễn Cao Cường lại nhướng mày, liếc xéo anh ấy.

Trên mặt của Hoàng Công Thành không còn vẻ tươi cười, anh ấy và Đào Hương Vi là hàng xóm của nhau, khoảng cách giữa họ tuy đã đủ gần nhưng so với Nguyễn Cao Cường ở lại nhà cô ấy qua đêm thì vẫn còn kém xa.

“Anh ở cùng Vân Nhi à?” Nhưng anh ấy vẫn muốn đấu tranh.

“Đúng vậy, tối qua ba ở lại ngủ chung với con” Vân Nhi trả lời anh ấy.

Hoàng Công Thành nghe vậy cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn không ít, anh ấy không thể ngăn cản Nguyễn Cao Cường ở cùng con gái của mình, miễn là anh ấy không đi ở cùng với Đào Hương Vi là tốt rồi.

Nhưng mà trong lòng anh ấy vẫn có cảm giác khủng hoảng, lần này Nguyễn Cao Cường có thể ở lại đây qua đêm, nói không chừng sẽ có lần sau, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy thực sự sợ…

“Nếu tổng giám đốc Cường đã làm bữa sáng thì tôi cũng không khách khí nữa” Hoàng Công Thành ngồi xuống chỗ bên cạnh Đào Hương Vi Nguyễn Cao Cường nheo mắt: “Tôi chỉ chuẩn bị bữa sáng cho họ, số lượng cũng không nhiều lầm” Ý là không có phần của Hoàng Công Thành.

“Không sao đâu, tôi chỉ nếm thử một chút thôi để thỏa mãn trí tò mò của tôi về tài nghệ nấu nướng của tổng giám đốc Cường” Anh ấy không tin mấy món Nguyễn Cao Cường làm ra sẽ ăn ngon.

Anh ấy lập tức cầm đũa gắp một miếng sủi cảo bỏ vào trong miệng, mùi vị này… có thể so với đầu bếp trong khách sạn lớn.

Làm sao có thể? Nguyễn Cao Cường sẽ không có tài nghệ nấu nướng ngon như vậy.