Chương 1930
“Sau khi mẹ tôi qua đời, mẹ chồng của bà ấy không dễ dàng tha thứ, không để cho tôi và bố được sống chung, nên đã tới tận Đà Nẵng để truy đuổi chúng tôi. Mà khi đó tôi vẫn là cấp dưới của Phó Minh Nam, là một trợ lý ngầm của ông ta. Tôi cưới Minh Lan và chúng tôi có hai đứa con gái đáng yêu. Nhưng mà trùng hợp thay … tất cả mọi chuyện lại dồn đến, tất cả là ông trời trêu người.”
“Phó Minh Nam muốn giết tôi để ông ta chiếm lĩnh toàn bộ xã hội ngầm.
Cho tới tận bây giờ tôi cũng không nghĩ răng mình muốn tranh giành gì với ông ta, nhưng trong mắt ông ta không muốn có một mối nguy hại nào. Ông ta nhìn tôi giúp ông ta lôi kéo được toàn bộ xã hội ngầm, đồng tâm hiệp lực nên sinh ra cảm giác không có sự tin tưởng. Chỉ khi tôi chết đi thì ông ta mới có thể yên tâm.”
“Ông ta tiết lộ hành tung của tôi cho nhà họ Bổn. Lúc nhà họ Bổn làm khó dễ tôi thì ông ta đã bắt cóc vợ con của tôi.
Tôi không thể tới cứu bà ấy được, tôi đã không thể tới đó được!”
“Nhà họ Bổn phát hiện ra chỗ của tôi, đã động lòng quý mến người tài nên không giết tôi, mà giữ lại để giúp đỡ cho bọn họ.”
“Tôi đã bị nhất ba năm, ba năm nay đó tôi tận tâm tận lực cho hội quán Nhật Kinh, không việc gì mà tôi.không xử lý, cũng đã giải quyết được không ít nhà quyền quý ở Hà Nội. Trong 3 năm ấy tôi cũng nghe được tin tức từ Đà Nẵng truyền tới, rằng Ngọc Diệp đã có Phó Minh Tước che chở, hoàn cảnh cũng không tệ lắm. Nhưng con bé phải chịu rất nhiều hành hạ, cuối cùng chết cũng không có chỗ chôn. Đứa con gá nhỏ nhất của chúng tôi, trên đường chạy trốn đến xác cũng không còn.”
“Ba năm sau, tôi trở về, tôi muốn đưa Ngọc Diệp trở về nhà. Nhưng mà xã hội ngầm vô cùng kiên cố, tôi vẫn không thể vào được. Tôi chỉ còn cách trở nên thật hùng mạnh. Nhưng sau khi tôi lên làm chủ tịch của hiệp hội Thương mại Đà Nẵng thì con gái tôi cũng mất.”
“Phó Minh Nam nói con bé vì khó sinh mà chết, tôi không tin, nhất định là do ông ta không chịu được sự tồn tại của con bé, muốn nhổ tận gốc cây đinh này. Tôi phấn đấu cả đời, chỉ mong được một cuộc sống bình yên, nhưng đến khi ngoảnh lại thì vợ con đã gặp nạn, dẫn đến cái chết cũng không được SSỦP tử tế.
Nhật Kinh Xuyên Hi nói đến đây, đáy mắt tràn ngập ý hận thù, đập một tiếng nặng nề lên mặt bàn.
“Nhưng mẹ vợ vẫn còn sống, Hứa Trúc Linh vẫn còn sống mà.”
“Tôi biết. Sau đó tôi đã tra ra được hành tung của bà ấy, nhưng mà bà ấy lại không chịu gặp tôi. Bởi vì ngày ấy tôi không thể xuất hiện kịp thời nên đứa bé của chúng tôi mới chết. Cái chết của Ngọc Diệp tôi không thể chối bỏ trách nhiệm. Trúc Linh từ nhỏ đã chịu vô cùng nhiều khổ cực, tôi cũng có trách nhiệm với nó. Mà bà ấy giờ biến thành dáng vẻ như nào tôi cũng không biết.
Bà ấy sống vấn tốt chứ?”
“Giọng của mẹ vợ… đã bị hủy, nhưng bà ấy không có nói nguyên nhân, sợ là ..
đã phải trải qua chuyện gì đó.”
“Đều là lỗi của tôi, tôi đã không thể chăm sóc mẹ con bà ấy thật tốt.”
Nước mắt Nhật Kinh Xuyên Hi chảy ròng, khóc đau đến mức không muốn sống nữa.
Cả đời ông ta rốt cuộc đã trải qua những gì.
Tại sao trời cao lại đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy. ; Vào giờ phút này, Cố Thành Trung cũng không biết mình nên làm gì, rốt cuộc là nghe theo mẹ vợ hay nghe theo bố vợ.
Ai bảo bố mẹ vợ anh lại đối đầu cơ chứ.
Làm con rể thực sự khó nha.