Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1887




Chương 1958

Ngày hôm sau, mặt trời chói chang rồi cô mới tỉnh lại.

Phó Thiết Ảnh đã rời giường, bên cạnh chẳng có ai.

“Đúng là cái móng heo, làm mình đau như vậy…”

Cô vừa mắng vừa rời khỏi giường, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Bàn chải và kem đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, cô ấy mỉm cười vui vẻ.

Chi tiết rất dễ ảnh hưởng đến một người.

Cô nhìn mình trong gương, toàn thân là dấu răng môi đỏ đỏ tím tím, không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Là chó à? Sao chỗ nào cũng gặm Vậy.

Cô đỏ mặt, tiện tay lấy một cái áo choàng tắm xuống bọc mình lại.

Vali còn ở dưới nhà, tối hôm qua còn chưa mang lên. Căn nhà này mới mua, đồ của cô còn chưa được chuyển tới.

Hôm qua quần áo đã bị Phó Thiết Ảnh xé rách rồi, cô cũng không biết phải lấy quần áo ở đâu để mặc nữa.

Cô nhanh chóng vệ sinh xong, Phó Thiết Ảnh cũng tới gọi cô xuống ăn sáng.

Anh tự mình xuống bếp, làm tạm hai bát mì, “Em thay quần áo đã, anh lấy vali của em lên đây đi.”

Vali nhanh chóng được cầm tới, nhưng Phó Thiết Ảnh không định rời đi khiến cô phải nhíu mày: “Anh xuống trước đi, thay đồ xong em xuống.”

“Anh muốn xem em thay đồ. Cơ thể em rất đẹp, nhìn mãi không đủ.”

Châu Vũ nghe được lời khen trắng trợn như thế, gương mặt nhỏ đỏ lên.

Màu đỏ này nhanh chóng lan ra sau tai, khiến cả vành tai nhỏ xinh cũng đỏ rực.

Trời ạ, sao anh lại có thể nói thắng ra như vậy? Ngại quái “Anh… Anh ra ngoài!”

Cô run rẩy nói, vừa ngượng vừa tức, tức đến mức ném quân áo vào anh.

Phó Thiết Ảnh nhẹ nhàng chụp được, mờ ám nói: “Xem ra em muốn anh giúp em mặc đồ.”

“Không không phải… Anh ra ngoài!”

Nhưng cô không ngăn cản được anh. Anh đã nhanh chân tới gần, ép cô đến cạnh giường.

“Xem ra em đã quyết định chủ động lên giường vì anh?”

Không phải đâu! Ông trời chứng giám, cô đụng phải giường mà ngã xuống thôi!

Châu Vũ khóc không ra nước mắt, hết đường chối cãi, bị anh khóa chặt trong lòng.

Anh muốn mặc quần áo cho cô thật đi nữa thì cũng chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

Tay của anh có những vết chai mỏng, nơi anh lướt qua để lại xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, khiến cơ thể của cỗ nhanh chóng mềm nhữũn.

Cuối cùng là để mặc anh làm.

Phó Thiết Ảnh nhịn tròn bốn tháng, thời gian đó không hề dễ chịu chút nào, một chút buổi tối hôm qua chưa làm anh đủ no.

Sáng nay vốn muốn làm thể dục buổi sáng, nhưng vì cô còn đang ngủ, anh không nỡ đánh thức, đành phải cố nén.

Nhưng bây giờ anh không kìm nén được nữa rồi, cho dù cô có gây hơn nhưng dáng người của cô vẫn đẹp như cũ.