Chương 3098
“Anh đừng đi theo em nữa, anh vốn dĩ không phải anh trai em, anh chỉ là một động vật máu lạnh không để ý đến người khác! Anh không biết em đang khó chịu đến mức nào, anh cũng không hỏi, em muốn cái gì. Anh đi đi, em không cần anh lo, sau này anh là anh, em là em, được chưa?”
Cô không muốn khóc vì cảm thấy thật không mạnh mẽ.
Nhưng… Lời vừa nói ra, giọng nói run rẩy không ngừng, nước mắt cứ vậy tuôn xuống.
Cố Hy bình tĩnh nhìn cô, véo chặt vào cánh tay giấu trong tay áo, đau như kim châm muối xát.
Nhưng trên mặt lại rất điềm tĩnh không gợn sóng, mặt mày lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.
“Cố Hy, cái tên khốn nạn này!”
Cô tức đến nỗi trực tiếp quăng túi đập vào người anh, anh cũng không biết né tránh.
Cô tiếp tục khóc lóc rời đi, anh câm đồ gấp gáp đi theo.
Cô không thể nhịn được nữa, dừng lại: ‘Chừng nào anh chịu đi?”
“Nhìn thấy em bình an vê đến nhà.”
Cô tức đến nỗi cả người run rẩy, nhặt đá từ dưới đất lên ném qua đó.
Trên trán có máu ngay lập tức, khuôn mặt đó trở nên rất đáng sợ.
Cô bị dọa hoảng hốt, tại sao anh vẫn không tránh?
Chân tay cô luống cuống bước về phía trước giúp anh lau vết máu, vừa lau nước mắt vừa rơi đầy mặt. Cô năm chặt quần áo trên người, khóc nức nở.
“Đừng khóc, không đau mà.”
“Sao có thể không đau, đều đã sưng đến chảy máu rồi… Cố Hy, sao anh lại trở thành bộ dạng này, anh không phải là Cố Hy mà em quen biết, anh trả lại anh ấy cho em được không?”
“Cái gì em cũng không cần, chỉ cân anh ấy có thể quay lại, em thật sự…
Thật sự rất nhớ những tháng ngày trưởng thành cùng nhau, anh ấy ấm áp giống ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ lại lạnh băng, giống như sắt lạnh vậy.
Cố Hy như thế này, em không thích một chút nào, một chút cũng không.”
Cố Hy nghe vậy, cánh môi mỏng khẽ rung động, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói một chữ nào.
Anh đã quen rồi, chịu đựng không trả lời.
Đầu ngón tay ấm áp của anh lau nước mắt cho cô, không một lời an ủi.
Cố Niệm Noãn khẽ cắn răng, đã làm thì làm đến cùng. Hôm nay cô sẽ dũng cảm một lần.
Chỉ lần này thôi, lân sau sẽ không làm nữa.
Đột nhiên cô kiêng chân lên, đôi môi hồng chạm vào đôi môi lạnh lếo của anh.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Gió không thổi, mây ngừng chuyển _ động, căn phòng vốn dĩ nhộn nhịp bởi tiếng ve, dường như cũng biến mất vào khoảnh khắc đó.
Phong cảnh cũng lặng yên không một tiếng động tại khoảnh khắc này.
Đồng tử của Cố Hy co rút lại, khẽ nhìn con người bé nhỏ ngay trước mắt, bàn tay to không kìm được mà siết thành nắm đấm.
Cô vụng về hôn anh, cũng không biết thở như nào, không biết thế nào để cạy môi và lưỡi, cũng không biết làm sao để có nụ hôn sâu.
Nụ hôn tinh tế kéo dài này làm rung động lòng người.