Cố Quân Quân không nghi ngờ câu trả lời của Ngô Điềm, anh vội vàng rút điện thoại di động ra gọi đến một số:
"Này, là tôi đây. Có vài chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp .... Ừm ... Được rồi, lát gặp lại."
Ngô Điềm nhìn Cố Quân Quân nhanh chóng mặc áo khoác, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng muộn phiền. Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Cố Quân Quân vội vã đi ra ngoài:
“Anh vừa nhờ một người bạn là cảnh sát. Cậu ấy có thể theo dõi vị trí điện thoại di động của Lâm San.”
Ngô Điềm theo bước chân Cố Quân Quân truy hỏi: "Định vị được sao? Đó có phải là một địa điểm cụ thể không? Có gần đây không?"
Cố Quân Quân không trả lời, anh đẩy cánh cửa vào quán cà phê gần công ty, nháy mắt thấy người bạn ngồi trong góc. Anh bước nhanh qua và ngồi xuống che mặt.
Bạn anh gật đầu không nói. Anh ta quay trực tiếp màn hình máy tính sang cho anh. Anh thấy một chấm đỏ nhấp nháy ở trên, vị trí phát hiện ở một nơi rất xa. Sau khi thấy vị trí cụ thể, Cố Quân Quân ra lệnh cho vệ sĩ trực tiếp đi thẳng tới địa điểm đó.
Lúc này, Lâm San buộc phải ngồi bình tĩnh trong ngôi nhà gỗ bỏ hoang. Ngay sau khi cô gửi tin nhắn, một vài người trong số đó đã biết cô tỉnh táo, họ ngay lập tức nhìn cô nở nụ cười d-âm d-ục với một ánh mắt trắng dã như zombie khát máu. Họ tiến một bước, Lâm San lùi một bước, trong đầu cô đang nghĩ đến các biện pháp đối phó. Đột nhiên, cô chạm tay vào một vật sắc nhọn, cô liếc nhìn, đó là một mảnh kính vỡ. Cô nhanh chóng cầm lên kề vào cổ rồi hét: "Các người đừng có tới đây, nếu các người tới, tôi sẽ tự sát!"
Thủ thuật này rất hữu ích. Mấy người đó dừng lại ngay lập tức, họ đang lưỡng lự không biết có nên tiếp tục phong trào không. Người đàn ông dẫn đầu bước đến cười nhạo: "Cô có dám không?"
Không chờ đợi câu trả lời của Lâm San, người đàn ông đó đã đi tới và ngồi ngay trước mặt cô. Lâm San cầm chặt mảnh kính trong tay, một vệt máu mỏng xuất hiện ngay trên cổ. Người đàn ông ung dung trơ mắt nhìn.
Lâm San run rẩy sợ hãi rút lui, cô lùi lại cho đến khi lưng đập vào tường. Người đàn ông nhân cơ hội nhanh chóng cướp lấy mảnh kính vỡ trong tay Lâm San và ném nó sang một bên. Hắn đưa tay bóp cổ cô rồi ấn cô ngã ngửa trên mặt đất. Bàn tay khác thô bạo giật tung áo, ngay lập tức, phần thân trên của Lâm San lộ ra trước mắt đám đàn ông.
Quá xấu hổ, Lâm San vội vàng che nó bằng tay. Nhưng là một phụ nữ, sức mạnh của cô không thể sánh được với người đàn ông to lớn cao 1m8 kia. Chỉ sau vài cú đá, cô đã mất đi sức mạnh của mình.
Tuy nhiên, không ai đoán trước được điều gì, đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, là Cố Quân Quân phá cửa, vô tình nhìn thấy cảnh này, anh tức giận lao tới đấm người đàn ông kia hộc máu mồm. Các vệ sĩ và cảnh sát theo sau cũng xông vào bắt gọn đám người.
Lâm San sợ hãi quá mức nằm trong vòng tay Cố Quân Quân, cô ôm chặt lấy anh. Khuôn mặt cô tái nhợt, cơ thể run bần bật như người mặc áo 3 lỗ ngồi trong tủ lạnh. Cố Quân Quân nhìn đến vết máu trên cổ Lâm San, đột nhiên trái tim anh đau nhói, anh vỗ lưng an ủi cô: "Đừng sợ, không sao đâu, có tôi ở đây."
Cảnh này rơi vào đôi mắt Ngô Điềm đang đứng ngoài cửa, một nửa khuôn mặt của cô ta che khuất trong bóng tối, rất ảm đạm, nỗi đau trong lòng cô ta giống như bị một cây kiếm vô hình đâm chém. Cô ta cắn răng thề rằng sẽ giết chết Lâm San.
Lâm San được đưa trở về căn hộ. Trong đồn cảnh sát, Cố Quân Quân và Ngô Điềm ngồi tại phòng chờ. Cố Quân Quân im lặng về vụ bắt cóc Lâm San, Ngô Điềm cũng không nói gì. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế, ngửa đầu suy nghĩ với đôi mắt nhắm nghiền.
Một lúc sau, cuộc thẩm vấn kết thúc. Người bạn của Cố Quân Quân bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Cố Quân Quân vội vàng hỏi: "Cậu đã tra được những gì? Ai đã sai khiến những người đó, mục đích là gì?"
Tuy nhiên, người bạn lắc đầu. Một cảnh sát khác bất lực nói: "Họ từ chối trả lời bất cứ điều gì. Họ nói họ bị mê muội bởi vẻ đẹp của cô Lâm, họ muốn giữ cô ấy để cưỡng h-iếp. Những chuyện khác không đề cập gì cả."
"Đây có phải là ..." Cố Quân Quân hơi thất vọng. Tất nhiên cảnh sát đã làm hết sức của họ rồi, anh không thể nói gì thêm. Nếu anh có quyền lực để hỏi bất cứ điều gì, anh sẽ không giao đám người đó cho cảnh sát. Anh đến căn hộ của Lâm San, nhưng mục đích lần này khác với trước đây.
Lâm San đã tắm, thay quần áo và ngồi trên ghế sofa. Nghe tiếng chìa khóa mở cửa, cô cảnh giác đứng dậy. Cánh cửa mở ra, người bên ngoài là Cố Quân Quân.
"Cố Quân Quân ... Tôi muốn đi. Tôi không muốn ở đây."
Cố Quân Quân chưa kịp nói gì, anh sững sờ trước những lời bất ngờ của Lâm San. Sau khi phản ứng, anh cau mày hỏi trực tiếp: "Em muốn đi đâu? Em muốn trở về với Linh Hạo sao? Em cho rằng hắn có thể bảo vệ em được sao?"
Ba câu hỏi liên tiếp làm Lâm San im lặng.
Thấy vậy, Cố Quân Quân tiến lên một bước, giọng nói của anh dịu dàng một cách ngạc nhiên: "Tôi sẵn sàng ở lại, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, tôi sẽ không bao giờ hung dữ với em nữa!"
"Nhưng ..."
"Không nhưng gì cả. Hãy tin tôi, tôi sẽ không để chuyện ngày hôm nay xảy ra với em thêm lần nào nữa, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ đối xử với em tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với Linh Hạo. Em sẽ ở lại với tôi chứ?"
"... Tôi xin lỗi, tôi không thể ở lại đây." Lâm San vẫn từ chối Cố Quân Quân.
Cố Quân Quân dần trở nên tức giận: "Em thực sự thích Linh Hạo sao?"
"Đó không phải là lí do." Lâm San vô thức phủ nhận: "Chỉ là nếu tôi rời xa anh ta, tôi sẽ phải trả 500 triệu, đó là tiền cho 5% cổ phần của công ty anh."
Không có gì lạ khi Lâm San yêu cầu 5% cổ phần vào ngày hôm đó. Cố Quân Quân đột nhiên hiểu ra, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ tìm cách."
Lâm San nhìn Cố Quân Quân mà không thể không suy nghĩ, nhưng cô không ngờ anh ta nói sẽ tìm cách. Đây không phải là Cố Quân Quân của trước đây. Có phải anh thực sự thích cô như lời Linh Hạo nói không?
Lâm San không tiếp tục nghĩ nữa. Một mặt, cô sợ rằng bản thân mình ảo tưởng. Mặt khác, đây không phải là lúc để xem xét một điều như vậy.
Cố Quân Quân ôn nhu: "Thời gian này em hãy sống tạm ở đây, tôi sẽ dành thời gian đi thăm em, em đừng quay trở lại với Linh Hạo, được không?"
Sự chân thành khiến Lâm San không thể từ chối, cô gật đầu đồng ý: "Được."