"Tôi là thủ hạ bên cạnh Lâm lão gia,, Lâm Nguyên, lão gia nghe tin Tô tiên sinh bị thương nằm viện, muốn hỏi thăm Tô tiên sinh một chút, không biết Tô tiên sinh có thể đến Lâm gia làm khách một chuyến không? "
Tô Chính Lượng thầm giật mình, anh ta là do cha Lâm Tích Lạc phái tới sao?
Lông mày xinh đẹp hơi giương lên, Tô Chính Lượng đón nhận ánh mắt khác thường của Lâm Nguyên, thanh âm lạnh nhạt, " Lâm tiên sinh, không biết lão gia muốn nói chuyện gì với tôi? "
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng một hồi, âm thầm câu môi, cả người Tô Chính Lượng tản ra một cỗ khí chất nho nhã, ôn nhuận lạnh nhạt đối mặt với hắn ta.
Chẳng qua, y muốn nhìn xem, phần lạnh nhạt này của cậu trước mặt lão gia duy trì được bao lâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Tô tiên sinh thật biết đùa, lão gia ngoài chuyện của thiếu gia thì còn chuyện gì với cậu cơ chứ, chẳng qua lão gia đã lũi về ở ẩn lâu rồi, không muốn xuất hiện bên ngoài nhiều.
Cho nên, chỉ có thể phiền Tô tiên sinh theo tôi đi một chuyến.
"
Tô Chính Lượng suy nghĩ một lát, hơi hơi nhượng bộ, "Được rồi."
Ngồi trên xe riêng của Lâm gia, Lâm Nguyên chở Tô Chính Lượng đến biệt thự Lâm gia ở ngoại thành.
Mưa phùn kéo dài, tựa như những tinh linh bướng bỉnh trốn xuống nhân gian, trên không nhảy những vũ điệu khoan khoái, tựa như một buổi hoà âm mùa xuân.
Nhìn mưa bụi mênh mông ngoài cửa sổ xe, nghe hạt mưa tí tách đánh vào cửa kính, màu đen trong mắt Tô Chính Lượng không một gợn sóng.
* * * * * * * * * *
Biệt thự Lâm gia.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Nguyên, Tô Chính Lượng đi dọc theo hành lang đá trên hồ sen, xuyên qua đình viện bát giác lộng gió, đi tới cuối hành lang thì dừng lại trước cửa.
Lâm Nguyên hướng phía cửa thông báo một tiếng, "Lão gia, Tô tiên sinh đến rồi."
Một giọng nam trầm bên trong vang lên, "Để cậu ấy vào đi.
"
Lâm Nguyên một tay đẩy cửa ra, cung kính khom lưng, " Lão gia, nếu không còn chuyện gì, Lâm Nguyên xin lui trước.
"
"Đi đi."
"Vâng."
Lâm Nguyên xoay người nhìn về phía Tô Chính Lượng, "Tô tiên sinh, cậu có thể đi vào."
Tô Chính Lượng gật gật đầu, sau đó nặng nề hít thở sâu vài lần, nhẹ nhàng đi vào, đóng cửa.
Đứng ở gian phòng tràn ngập phong độ trí thức này, hương trà tràn ngập phòng, Tô Chính Lượng nhìn quanh, đánh gía một lúc.
Lâm baba? Thanh âm từ sau vàn truyền tới, " Không cần đứng xa như vậy, cởi giày, lại đây đi.
"
"Vâng."
Tô Chính Lượng cởi giầy, dẫm lên sàn gỗ trơn bóng, phát ra thanh âm rất nhỏ, bước vài bước, Lâm baba đang ngồi đọc sách phía sau bàn.
Một thân hán phục truyền thống, Lâm baba nhìn quyển sách trên tay không chớp mắt, chỉ chỉ chiếc ghế bên tay phải mình, nói, "Ngồi đi.
"
Tô Chính Lượng không lên tiếng đi qua ngồi lên ghế, trước ghế đặt một cái bàn trà hình chữ nhật, trên đặt trà cụ.
"Uống trà."
Tô Chính Lượng gật gật đầu nghe theo, cậu rót một chén trà, hương trà hoa lài thanh tân, nước trà màu nâu nhạt, phiêu đãng toả khói, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Buông ấm trà, Tô Chính Lượng thấy một chén trà khác rỗng tuếch, hảo tâm hỏi han, "Bác Lâm, có muốn thưởng thức một chút?"
Lâm baba khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lười biếng nói, "Không cần gọi ta là bác, ta không thích hoa lài.
".
ngôn tình hài
Tô Chính Lượng ý thức được trong lời nói của đối phương ngầm có ý trào phúng, lông mi hơi hơi run rẩy, không lên tiếng.
Từ khi Lâm Nguyên đến bệnh viện tìm cậu, Tô Chính Lượng chắc chắn Lâm baba sẽ gây khó dễ cho cậu.
Nhưng cậu vẫn tin tưởng chỉ cần cậu dũng cảm cùng Lâm Tích Lạc đối mặt, Lâm baba nhất định sẽ tiếp thu.
Nhưng mà, từ kiến trúc bên ngoài lẫn cả trong thư phòng, từ cách trang trí đến bố trí cùng trang phục trên người Lâm baba, không khó nhìn ra, Lâm baba là người rất nặng truyền thống Trung Hoa, cũng có thể hiểu là người có tư tưởng rất truyền thống.
Khiến một người thấm nhuần mấy ngàn năm truyền thống Trung Quốc tiếp thu người yêu của con mình là đàn ông, đối với Tô Chính Lượng mà nói tuyệt đối vô cùng khó khăn.
Lâm baba dấu diếm thanh sắc nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Tô Chính Lượn nói, "Nghe Tích Lạc nói, cậu cùng nó kết giao từ khi còn học đại học? "
"Vâng ạ."
"Đến hiện tại tính ra đã được vài năm? "
Thanh âm Tô Chính Lượng thanh nhuận, không nhanh không chậm, "Nếu tính cả chuyện 6 năm kia,, không nhiều không ít, vừa tròn mười năm ạ.
"
Lâm baba nhướn mi, " Mười năm, thật dài.
"
"Vâng."
Lâm baba quay người lật một trang sách, "Cậu yêu con trai tôi sao?"
"Con thương anh ấy."
Nghe được câu trả lời của Tô Chính Lượng, Lâm baba vẫn như trước, không biểu tình, khinh miệt hỏi, "Cậu thương nó vì cái gì? Thân phận người kế thừa Lâm thị sao? Hay địa vị Chủ tịch tập đoàn Lâm thị? Hay là nó có thể hô phong hoán vũ trong thương giới...!", dừng một chút, trong ánh mắt của Lâm baba lộ ra một tia nghiền ngẫm, "Hay là muốn lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình? "
Tô Chính Lượng đối mặt với việc Lâm baba châm chọc cười nhạo, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, "Lâm tiên sinh, lúc con biết Tích Lạc, căn bản không hề biết đến thân phận của anh ấy, thì làm gì có chuyện lợi dụng tình cảm của ảnh để đạt mục đích của mình? "
Lâm baba buông cuốn sách, nhìn thẳng Tô Chính Lượng, "Vậy vì sao cậu yêu con trai tôi? "
"Con yêu bộ dáng anh ấy ở trong thương giới ngăn cơn sóng dữ, con yêu bộ dáng bễ nghễ ngạo thị như đế vương chúa tể của anh ấy, con yêu bộ dáng khi đối mặt với hiểm nguy trầm ổn trấn định, càng yêu cảm giác an tâm anh ấy mang đến.
Đối với con mà nói, Lâm Tích Lạc đã sớm là sinh mệnh của con.
"
Nói tới đây, trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Chính Lượng hiện lên hai mạt đỏ ửng, đôi mắt màu đen hẹp dài lộ ra sự nhu hoà, thật giống như lúc này Lâm Tích Lạc đang ở ngay bên cạnh cậu khiến bản thân cậu đắm chìm trong hạnh phúc.
"Xem ra, cậu thật sự rất yêu con trai tôi, nhưng thật đáng tiếc, " Lâm baba nhẹ thở dài một hơi, tiếc hận mà chậc chậc hai tiếng.
Sắc mặt Tô Chính Lượng khẽ biến, cậu không biết Lâm baba làm vậy là có ý gì, " Lâm tiên sinh, vì sao lại nói như vậy? Đáng tiếc, sao phải đáng tiếc? "
Lâm baba nhìn về phía Tô Chính Lượng, lắc đầu cười khổ nói, "Cậu thật sự cho rằng nó yêu cậu sao? "
Tô Chính Lượng kiên định trả lời, "Tích Lạc đương nhiên yêu con, anh ấy còn nói, chờ anh ấy từ Mỹ trờ về, sẽ...!"
Lâm baba đánh gãy lời của Tô Chính Lượng, " Sẽ ở cùng với cậu, đời này sẽ không kết hôn với người khác, đúng không? "
Tô Chính Lượng gật gật đầu, "Đúng vậy."
Lâm baba lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, nói," Nếu cậu là một nữ nhân, gia thế hiển hách, có lẽ tôi sẽ đồng ý cho hai người cùng một chỗ.
Nhưng cậu lại là một nam nhân, gia cảnh lại bình thường, vừa không thể cho Lâm gia người nối dõi, lại không thể mang đến lợi ích thương nghiệp cho Lâm thị, là người kế thừa Lâm thị, Tích Lạc làm sao có thể làm như vậy?"
Tô Chính Lượng cắn môi, "Lâm tiên sinh, Tích Lạc anh ấy..."
Lâm baba nhíu nhíu mày, lấy ra một cái bút ghi âm, "Đây là Tích Lạc trước khi đi Mỹ nói với tôi, đợi cậu nghe xong, cậu muốn làm gì tôi cũng không can thiệp.
"
Nói xong, Lâm baba để lên bàn, trong thư phòng yên tĩnh, thanh âm thâm thúy, du dương của Lâm Tích Lạc vang lên, " Người nối dõi, ba không cần lo lắng, còn chuyện kết hôn, cho con chút thời gian, con sẽ suy xét lại.
".