☆ Chương 15: Lặng lẽ thay đổi
--------------Editor: Mèo--------------
Tô Chính Lượng mở mắt ra, phát hiện mình thế nhưng bất tri bất giác liền ngủ quên.
Lại mơ về lúc đó sao? Đoạn thời gian đó đã bị chồn vùi rất sâu trong kí ức, vốn dĩ đã quên toàn bộ, cả mấy lời thề non hẹn biển của đối phương.
Quả nhiên, lúc còn niên thiếu, đã biết rõ hai nam nhân ở cùng với nhau sẽ không có kết gì, nhưng vẫn ngu ngốc mà đâm đầu vào.
Ánh mắt ưu thương, ảm đảm.
Tô Chính Lượng, mày đúng là tên ngốc.
Ngoài cửa sổ, sắc tối đã bao trùm, vô biên vô hạn.
Hôn ám trong phòng, thật tịnh mịch, lại càng khiến cho tâm lạnh đi, trống trải.
Tô Chính Lượng ngồi trên giường, nhìn chiếc điện thoại im lằng trên đó, nghĩ đến buổi sáng cùng với Du Thiếu Kì hẹn nhau tối nay đến nhà cậu thảo luận để chuẩn bị cho buổi hội thảo, đoán y sắp đến, không muốn cho Du Thiếu Kỳ thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của mình, Tô Chính Lượng từ trên giường đứng dậy, rửa mặt.
Vừa nhắc đến, bước ra khỏi nhà tắm, chuông cửa liền vang lên.
Hít một hơi, Tô Chính Lượng ở trong lòng khuyên bảo chính mình.
Tô Chính Lượng, mày nhất định phải tươi tỉnh lên, mày đã không còn là tên ngốc của 6 năm trước.
Lâm Tích Lạc đối với mày mà nói, đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì vậy không cần quan tâm đến hắn.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cùng Du Thiếu Kì chuẩn bị tốt cho buổi hội thảo, những thứ khác đều phải vứt qua một bên.
Tô Chính Lượng, cố lên.
Khôi phục cảm xúc xong, Tô Chính Lượng mỉm cười, mở cửa.
Quả nhiên, Du Thiếu Kỳ đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm vài cái túi.
"Thiếu Kỳ, anh sao lại mua nhiều đồ như vậy, " Tô Chính Lượng vội tiếp nhận đồ trong tay Du Thiếu Kỳ, "Vào đi."
"Hiếm khi mới đến nhà em một lần, làm sao tay không mà đến được, " Du Thiếu Kỳ cười vào nhà, mở ra một túi, bên trong có hai hộp thức ăn, "Chưa kịp ăn tối, liền tiện mang theo, cùng ăn đi."
Tô Chính Lượng mở ra một hộp thức ăn, đậu phụ nhồi tôm, tôm sau khi được bóc vỏ đặt trong đậu phụ mềm màu trắng, trông rất xinh đẹp.
Lại mở một hộp khác, mùi rau xào ngay lập tức xông thẳng vào mũi, phía dưới màu xanh biếc của rau xanh, là từng hạt cơm bóng bẩy trắng sáng, nhìn thôi là đã muốn ăn.
Ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn, dạ dày Tô Chính Lượng không trụ được liền kêu lên, "Đồ ăn ngon như vậy, bỏ phí thì thật tiếc, Thiếu Kỳ, cám ơn anh."
Du Thiếu Kỳ ngồi ở bàn ăn, hướng Tô Chính Lượng ha hả cười nói, "Muốn cảm ơn, thì đến mà cảm ơn ba anh, ông ấy biết anh đến nhà em, cố ý nấu đó, cũng không biết có hợp khẩu vị em không."
Tô Chính Lượng nếm một miếng, đậu phụ mềm mại trơn tuột với tình yêu của cha xẹt qua đầu lưỡi, khiến hốc mắt cậu có chút nóng, "Rất ngon, thay em cám ơn bác trai."
Cơm nước xong, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ mở máy tính và sách nghệ thuật, bắt đầu làm việc.
Hai người phân công công việc khác nhau, Du Thiếu Kỳ phụ trách xử lý văn bản, đem phân tích từng cái là tổng hợp lại, Tô Chính Lượng thì phụ trách thu thập tin tức cùng trích lục tài liệu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác, đã đến đêm khuya.
Ngoài trời, mưa rào không báo trước mà kéo tới.
Trên đường chỉ có vài người, cầm ô che, tăng nhanh tốc độ trên con đường mắt mẻ vào đầu hè.
Trong phòng, ngọn đèn màu cam ấm áp, không khí nồng đậm mùi cà phê, tự bên trong phiêu tán, tăng thêm sự yên tĩnh.
Du Thiếu Kỳ ngồi trước máy tính, ngón tay linh động nhảy nhót trên bàn phím tối đen, màn hình LCD chói lóa xuyên qua gọng kính, chiếu vào trong mắt y.
Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Chính Lượng đang dựa người vào bàn, chỉ thấy cậu một tay chống đầu, tay kia không ngừng lật tài liệu.
Bộ dáng chuyên chú nghiêm túc, khiến Du Thiếu Kỳ lần nữa không tự chủ được dừng lại trên người cậu lâu hơn một chút
Mưa càng ngày càng lớn, từng hạt mưa rơi như trút nước xuống cửa sổ.
Gió đêm đi qua, mang theo chút mưa rải vào trong nhà, đập vào giấy dán tường, phát ra tiếng "Đùng"*.
( * thẳng thắn mà nói thì chính là hai bạn quên đóng cửa sổ, mưa nó hắt vào trong nhà thế thôi)
Du Thiếu Kỳ nghe thấy tiếng vang, vội vàng thu hồi tầm mắt của mình.
Phát hiện mình lại thất thần, y nhíu nhíu mày, vội vàng nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ đang mở.
Y đứng dậy, đến trước cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại.
"Lạch cạch", thanh âm thanh thúy khiến Du Thiếu Kỳ quay người lại.
Cái lưng gầy gò kia, đã gục trên bàn, bút trong tay thuận thế rơi xuống đất.
Xem ra, cậu là mệt đến nỗi liền ngủ gật.
Du Thiếu Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, lấ áo khoác, đắp lên cho cậu.
Nhìn vào khuôn mặt cau có lúc ngủ kia, Du Thiếu Kỳ dần dần lâm vào trầm tư.
Bấm tay tính qua, y cùng Tô Chính Lượng quen biết đã gần 10 năm.
Lần đầu tiên y gặp Tô Chính Lượng, vẫn nhớ như in.
Cảm giác như ký ức hãy còn mới mẻ, thoáng như chỉ mới là hôm qua.
Khi đó, y mới mới vừa vào S đại không lâu, một lần đến nhà thầy giáo, vừa vặn gặp thầy đang dạy cho một nam sinh học cấp 3, nam sinh ngồi trước đàn dương cầm, đàn bài《 Biệt ly 》, vừa vặn cũng là bài y đang tập.
Khác với y chỉ chăm chú luyện tập kĩ năng mà thiếu cảm xúc, nam sinh đánh đàn lại toát ra vẻ ôn nhu cùng thanh thoát, tiengs đàn như suối nước trong suốt mát mẻ nháy mắt đem Du Thiếu Kỳ bị chói chặt chân ở đó.
Hai người tình cờ gặp gỡ, cùng với thầy nói chuyện phiếm, Du Thiếu Kỳ biết nam sinh tên Tô Chính Lượng, cha cậu qua đời khi cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu một thân một mình nuôi cậu cùng chị sinh đôi của cậu lớn lên.
Có lẽ lớn lên trong gia đình đặc biệt như vậy, Tô Chính Lượng so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều, tâm tư cũng rất mẫn cảm, tinh tế.
Sau mấy lần tiếp xúc, hai người ngày càng thân thiết, Tô Chính Lượng cũng dần dần đem Du Thiếu Kỳ trở thành bạn tốt, Du Thiếu Kỳ lại xem Tô Chính Lượng là em trai mình.
Đối với cậu vô cùng trân trọng, cùng cậu khóc, cùng cậu cười, bất tri bất giác Tô Chính Lượng cứ như vậy mà xâm nhập vào cuộc sống của Du Thiếu Kỳ, trở thành một phần sinh mệnh của y.
Lần này trở về, Du Thiếu Kỳ phát giác y càng ngày càng để ý đến Tô Chính Lượng.
Chỉ cần cùng Tô Chính Lượng một chỗ, vô luận trường hợp nào, y sẽ vô tình mà nhìn cậu lâu thêm một chút, thậm chí ngay cả y cũng không phát hiện ra.
Tựa như vừa rồi lúc ăn cơm, rõ ràng là y nấu, thế mà lại nói dối.
Rõ ràng muốn gần cậu thêm một chút, nhưng lại sợ hãi cho cậu biết phần tâm ý này, loại tâm tình mạc danh kỳ diệu này rốt cuộc là cái gì?
Không để ý nhún nhún vai, Du Thiếu Kỳ rất nhanh tự thuyết phục bản thân.
Du Thiếu Kỳ, tên ngu ngốc nhà mi.
Từ trước tới nay, không phải vẫn coi Tô Chính Lượng là em trai mày sao, anh trai yêu thương em trai, không muốn cho cậu biết, yên lặng trả giá, cũng là chuyện bình thường thôi.
Nghĩ kĩ lại, y thật sự coi cậu là em trai sao?
Chậm rãi đi về phía cửa sổ, Du Thiếu Kỳ nhìn về phía xa xăm, lần thứ hai lâm vào trầm tư.
- --------------------Editor: Mèo-----------
Lời editor: Sẽ cố gắng lết 2 chương/1 ngày cho các bạn, hôm nào chăm chỉ thì chắc là 3-4 chương..