Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 169: Lâm Tích Lạc xảy ra chuyện


☆ Chương 170: Lâm Tích Lạc xảy ra chuyện

——Edit:Yin | Beta: Mèo——

“Em…” Tô Chính Lượng nhất thời nghẹn lời, do dự nửa ngày, cậu mới nói, “Em không biết.”

Đối mặt với đáp án mơ hồ này của Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ giống như đã đoán ra suy nghĩ trong lòng Tô Chính Lượng, anh sắc bén hỏi, “Không biết? Chẳng lẽ đây là câu trả lời của em?”

Tô Chính Lượng hơi cúi đầu, hiền lành gật đầu. 

Bỗng nhiên, Du Thiếu Kỳ như hiểu được tất cả, anh cười khẽ vài tiếng, “Chính Lượng, chẳng lẽ em vẫn không quên được cậu ta?”

Im lặng.

Du Thiếu Kỳ tái mặt, điên cuồng nói, “Tên khốn Lâm Tích Lạc này, đã tổn thương em nhiều như thế, còn dám mặt dày đến cầu xin em tha thứ ư. Mà em, thế nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên cậu ta, chẳng lẽ tất cả những gì cậu ta làm với em, em đã quên hết rồi sao? Chẳng lẽ em thật sự không hận cậu ta chút nào sao?”

Tô Chính Lượng phản bác, “Không, không phải, em đương nhiên sẽ không quên tất cả những gì anh ấy đã làm với em, em cũng rất hận anh ấy. Nhưng mà lúc trước anh ấy vì bảo vệ em nên mới làm như vậy, chỉ khi em rời khỏi anh ấy, tính mạng của em mới được an toàn.”

Du Thiếu Kỳ đột nhiên đứng dậy hét lớn, “Sao có thể, đây nhất định là gian kế của cậu ta! Chính Lượng, em tỉnh lại đi, bây giờ Lâm thị xảy ra vấn đề, người đàn ông này chắc chắn muốn lợi dụng em giữ lại Lâm thị, nên mới đến tìm em!”

Tô Chính Lượng nhìn lên sắc mặt đột nhiên thay đổi của Du Thiếu Kỳ, kiên định nói: “Không, anh ấy không phải là người như vậy, em tin anh ấy.”

Trong đôi mắt đầy sự ghen tị và kinh ngạc, phản chiếu vẻ mặt kiên định của Tô Chính Lượng, trong đầu Du Thiếu Kỳ “ong” một tiếng nổ tung, “Em tin cậu ta? Người đàn ông vô tình vô nghĩa như vậy, vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, em lại còn tin tưởng cậu ta? Chính Lượng, em điên rồi à? Người đàn ông Lâm Tích Lạc đó rốt cuộc có cái gì tốt, đáng để em phải trả giá vì cậu ta như vậy?!”

Tô Chính Lượng nói nhỏ, “Để tránh cho em và gia đình bị người khác tính kế, anh ấy phái người bảo vệ em và người nhà em. Vì để cho em tha thứ cho anh ấy, anh ấy can tâm tình nguyện buông Lâm thị xuống mà đến đây. Vì để em có thể rời xa những âm mưu quỷ kế kia, anh ấy tình nguyện gánh vác tất cả tội lỗi và oán hận, một mình ngậm đắng nuốt cay, thay em gánh vác. Mang bầu trời đầy nắng đến cho em.”

“Không, Chính Lượng, sao em có thể chấp mê bất ngộ như vậy? Tên khốn này nhiều lần lợi dụng tình cảm của em dành cho cậu ta. Nhiều lần làm tổn thương em, mà em vẫn thề son sắt như cũ thay cậu ta nói tốt như vậy, người đàn ông này thật sự đáng để em yêu không?”

Du Thiếu Kỳ chống hai tay lên bàn ăn, bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, khiến bàn ăn lắc lư không ngừng. 

Tô Chính Lượng lẳng lặng nhìn về phía Du Thiếu Kỳ, trong đôi mắt sâu như hồ nước, cảm xúc đã lâu không xuất hiện lại lặng lẽ dâng trào. Giọng nói ấm áp dễ chịu vang lên trong căn phòng trống trải, “Anh nói em điên cũng được, chấp mê bất ngộ cũng được. Tình cảm của em đối với anh ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Du Thiếu Kỳ hoảng sợ gầm nhẹ, “Không, không được, anh không cho phép em làm như vậy! Chính Lượng, em là của anh, anh sẽ không bao giờ để em ở bên cậu ta!”

“Thiếu Kỳ, anh là bạn tốt của em, vĩnh viễn chỉ là bạn tốt của em, điều này mãi mãi cũng không thay đổi”, Tô Chính Lượng bình tĩnh, hàng mi dài run rẩy, một nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt cậu rồi biến mất, “Hơn nữa, em cũng không hứa sẽ tha thứ cho anh ấy.”

Nghe Tô Chính Lượng trả lời như vậy, Du Thiếu Kỳ giật mình hỏi, “Chính Lượng, em nói cái gì? Em không chịu chấp nhận anh, lại không muốn trở lại bên cạnh cậu ta, em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Em không biết.”

Lần này, đổi thành Du Thiếu Kỳ không biết nên nói gì, “Em…”

Tô Chính Lượng nhíu mày, có chút mệt mỏi nói, “Thiếu Kỳ, em rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện này với anh nữa.”

Du Thiếu Kỳ thấy hơi áy náy nói, “Chính Lượng, xin lỗi, anh không nên ép hỏi em như vậy, anh chỉ là không đành lòng nhìn thấy em lại bị người đàn ông này lừa gạt. Suy cho cùng, vết thương mà em phải chịu đựng thực sự quá lớn.”

Tô Chính Lượng nhẹ nhàng gật đầu, “Em không trách anh. ”

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi, Du Thiếu Kỳ chậm rãi vươn tay, muốn  chạm vào gương mặt trắng bệch, lại bị đối phương tránh đi. 

Bị đối phương né tránh như vậy, cảm giác đau lòng lại ập đến, rút ​​tay ra từng chút một, Du Thiếu Kỳ vô lực nhếch lên một nụ cười khổ, “Chính Lượng, anh biết em không cách nào chấp nhận anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không bức em. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, mười năm, hai mươi năm, vĩnh viễn. Bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể qua bao lâu, anh sẽ là bến cảng cuối cùng của em.”

Tô Chính Lượng thấy chấp niệm của Du Thiếu Kỳ đối với mình sâu sắc như vậy, không khỏi cảm thấy hối hận, “Thiếu Kỳ, anh biết rõ em sẽ không chấp nhận anh, hà cớ gì phải làm như vậy? Anh vẫn còn có một tương lai tốt đẹp và một cuộc sống hoàn hảo mà anh nên có, đừng từ bỏ vô ích như vậy. Hơn nữa anh vì em, đã mất quá nhiều thứ, người như em, thật sự không đáng để anh vì em mà trả giá như vậy.”

“Chỉ cần là em, vì em làm bất cứ chuyện gì, đối với anh đều là đáng giá.” 

Tô Chính Lượng khẽ thở dài một tiếng, “Nếu như anh còn không chịu nghe lời khuyên của em, vậy em chỉ có thể rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không một ai tìm được.”

Du Thiếu Kỳ cực kỳ sợ hãi, anh nắm lấy tay Tô Chính Lượng, lo lắng lắc đầu, “Chính Lượng, không cần, không cần như vậy.”

Tô Chính Lượng trầm tĩnh nhìn về phía ánh mắt tràn ngập nôn nóng cùng bất an của đối phương, “Vậy anh nên buông bỏ chấp niệm đối với em, sống cuộc sống của chính mình, đừng để cha mẹ anh thất vọng nữa.”

“Nhưng anh…”

“Không có nhưng nhị gì hết,” Tô Chính Lượng không cho Du Thiếu Kỳ bất kỳ cơ hội nào để nói tiếp, cậu lạnh lùng nói, “Anh phải nhớ kỹ, em là bạn của anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”

Du Thiếu Kỳ buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, buồn bã thở dài, “Chính Lượng…”

“Xin lỗi, thứ em có thể cho anh, chỉ có cái này.” 

Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trong phòng Tô Chính Lượng bỗng nhiên reo lên. 

“Em lên nghe điện thoại trước.” 

Tô Chính Lượng đứng dậy, đi lên tầng hai. 

Khi cậu ấn nút nghe, nghe được giọng nói cấp bách ở đầu dây bên kia nói ra một câu, đầu óc Tô Chính Lượng trở nên trống rỗng.

Cảm giác chóng mặt thoáng qua khiến cậu không thể nào đứng vững, liên tiếp lui về phía sau vài bước, cậu suy sụp ngã xuống đất. 

Trái tim, gần như ngừng đập. 

Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, ngực đau dữ dội khiến cậu gần như muốn rống lên.

Du Thiếu Kỳ nghe thấy trên lầu truyền tới một tiếng bóp nghẹn, giống như động đất, khiến anh giật mình. 

Không ổn, có chuyện xảy ra!

Du Thiếu Kỳ không nói một lời đứng dậy, bước lên cầu thang, ba bước bước thành hai, xông thẳng vào cánh cửa mở duy nhất trên tầng hai.

Trong phòng, Tô Chính Lượng ngồi trên mặt đất quay lưng lại, vai không ngừng run rẩy, điện thoại bị rơi xuống sàn nhà. 

Du Thiếu Kỳ vọt tới bên cạnh Tô Chính Lượng, không nói hai lời xoay cậu lại, “Chính Lượng, chuyện gì xảy ra vậy?”

Khi anh nhìn thấy biểu tình trên mặt Tô Chính Lượng, không khỏi ngẩn ra. 

Trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp kia bị sợ hãi và bất an lấp đầy, đôi môi không ngừng run rẩy cũng bị cắn đến bật máu. 

Du Thiếu Kỳ đỡ lấy vai Tô Chính Lượng, cố gắng chống đỡ sự run rẩy của đối phương, “Chính Lượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói với anh?”

Tận đến lúc này, con ngươi tan rã của Tô Chính Lượng mới dần dần tụ lại, dường như phải dùng tất cả sức lực của mình, cố hết sức nặn ra vài chữ, “Anh ấy xảy ra chuyện…”