Tô Chính Lượng vô tri vô giác về nhà.
Tô mama nhìn thấy con trai muộn như vậy mới về, vội quan tâm hỏi han, "Sao về muộn vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thấy mẹ hỏi, Tô Chính Lượng yếu ớt đáp lại, "Mẹ, con không sao", rồi sau đó nhốt mình trong phòng.
Tô mama thấy tình trạng con trai có chút không đúng, vội vàng hỏi Tô Chính Thanh, "Tiểu Lượng này là bị sao vậy? Sắc mặt kém như thế, có phải bị bệnh rồi không?"
Tô Chính Thanh sợ bà lo lắng, vội vàng an ủi, "Mẹ, đừng đoán lung tung, để con đi nhìn xem."
Tô Chính Lượng nằm trên giường, hai mắt thẳng tắp nhìn lên trần nhà, trống rỗng vô thần, khiến Tô Chính Thanh vừa bước vào đã giật mình hoảng sợ.
Tô Chính Thanh thấp thỏm ngồi bên giường, "Tiểu Lượng, em không sao chứ?"
Nói xong, cô sờ trán đối phương, lẩm bẩm một câu, "Không sốt."
Tô Chính Lượng miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, "Chị, em không sao, chỉ là quá mệt mỏi, muốn ngủ."
"Vậy được rồi, chị đi nấu cơm, lát nữa dậy rồi ăn."
"Không cần đâu, em không có khẩu vị."
Tô Chính Thanh thấy em trai mình cơm cũng không ăn, bật người liền không vui lòng, cô tay chống nạnh, nhướn mày, "Rõ ràng đã là đàn ông rồi, động chút là không ăn cơm là sao? Mệt cũng phải ăn!"
Tô Chính Lượng trở mình, cuộn tròn trong chăn, "Vâng."
"Vậy em cứ ngủ đi, bao giờ có cơm chị sẽ gọi."
Sau bữa cơm chiều, Tô mama hỏi Tô Chính Lượng đã nói với Du Thiếu Kỳ chuyện của Tô Chính Thanh chưa.
Tô Chính Lượng hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới mình đã đáp ứng bà đem Du Thiếu Kỳ giới thiệu cho Tô Chính Thanh.
Nhưng bởi vì gặp quá nhiều chuyện, cho nên đem chuyện đó quên mất tiêu.
Bị bà trách cứ nói vài câu linh tinh gì mà không quan tâm chị vân vân, Tô Chính Lượng cười cười đưa Tô mama về phòng nghỉ.
Đợi bà ngủ rồi, Tô Chính Lượng hỏi ý tứ Tô Chính Thanh, Tô Chính Thanh cũng không có cự tuyệt.
Chị em hai người bàn bạc xong, Tô Chính Lượng gọi điện thoại cho Du Thiếu Kỳ, hẹn y tối mai gặp mặt.
Du Thiếu Kỳ không biết Tô Chính Lượng đột nhiên hẹn mình là có chuyện gì, lại còn thần thần bí bí không nói, trong lòng sinh nghi.
Du Thiếu Kỳ đặt điện thoại xuống, trong lòng ẩn ẩn có một loại dự cảm không tốt, y bỗng nhiên đối với cuộc hẹn ngày mai cùng Tô Chính Lượng có chút do dự, cảm thấy chỉ cần mình đi sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ là...
Cân nhắc hồi lâu, Du Thiếu Kỳ quyết định vẫn sẽ đến.
Bởi vì, chỉ cần là Tô Chính Lượng hẹn y, vô luận phát sinh cái gì, cho dù thật sự khiến y thương tiếc cả đời, y đều không oán cũng không hối hận.
* * * * * * * * * *
Màn đêm buông xuống, như một tầng mạn sa màu cam, che phủ lên toàn bộ thành phố.
Tô Chính Lượng ngồi ở trong nhà hàng đã hẹn Du Thiếu Kì đợi hồi lâu, vẫn không thấy đối phương xuất hiện, điều này khiến cho trong lòng cậu không khỏi sinh ra vài phần nghi hoặc.
Theo như hiểu biết của cậu với Du Thiếu Kỳ, trừ phi có chuyện xảy ra, y tuyệt đối sẽ không trễ, cho dù thực sự là gặp phải chuyện quan trọng, y nhất định sẽ gọi cho cậu.
Cái loại tình huống giống hôm nay, đã trễ còn không thèm gọi điện, thật đúng là lần đầu tiền.
Gió đầu thu hơi lạnh, mang theo một chút hiu quạnh cùng tịch mịch, từ ngoài cửa sổ nhè nhẹ tràn vào.
Sắc trời, đã hoàn toàn tối sầm xuống.
Thời gian từng phút trôi qua.
Chỉ cần có người vào nhà hàng, cậu liền không tự chủ được nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của người kia.
Tô Chính Lượng nhìn chằm chằm di động trên bàn phát ngốc, cầm lên, ấn sô, lần thứ hai nghe thấy thanh âm máy móc kia lặp lại, " Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lặc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Đặt điện thoại xuống, nghi hoặc cùng bất an nảy lên trong lòng Tô Chính Lượng, lông mày anh khí từ từ tụ lại một chỗ.
Thiếu Kỳ, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?
"Thật có lỗi, bắt em chờ lâu rồi, " giọng nam ôn hoà hiền hậu vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.
Tô Chính Lượng vội ngẩng đầu, "Thiếu Kỳ, cuối cùng anh cũng đến rồi."
"Vừa chuận bị đi thì có việc gấp, cho nên chậm một chút, " Du Thiếu Kỳ cúi đầu, nhìn về khuôn mặt thanh tú đang khẩn trương kia, "Đừng trách anh nha."
Tô Chính Lượng nửa đùa nửa thật, "Anh hiện giờ đã trở thành người nổi tiếng rồi, có thể bớt thời giờ cùng em ăn cơm đã khiến em rất cao hứng, sao em lại dám trách anh chứ."
Du Thiếu Kỳ cười khổ lắc đầu, "Chính Lượng, em đừng có mỉa mai anh nữa, anh nổi tiếng không phải là nhờ có em sao."
"Được rồi, chúng ta gọi đồ ăn đi."
Tô Chính Lượng hướng phía trước vẫy tay, một người mặc áo sơ mi trắng thawys nơ đen đi đến.
" Hai vị cần gì ạ?" Phục vụ đơn giản hỏi.
Hai người tùy ý chỉ vài món.
Đợi phục vụ đi rồi, Tô Chính Lượng nói, "Thiếu Kỳ, gần đây rất bận sao? Tối hôm trước thật sự cám ơn anh, nếu không có anh đưa về, chắc em ngủ qua đêm ở đó mất."
Thấy Tô Chính Lượng nhắc tới tối hôm trước, Du Thiếu Kì có chút khó chịu trong lòng, nhưng y vẫn làm bộ không thèm để ý cười cười, "Bạn bè với nhau không cần khách khí, đêm hôm đó em uống quá say, anh nhận được điện thoại liền gấp rút chạy qua, chỉ sợ em sẽ xảy ra chuyện gì.
Hoàn hảo em không có việc gì, nếu không anh thật sự rất lo lắng đó.
Chính Lượng, đáp ứng anh, về sau không được uống nhiều rượu như thế nữa."
Tô Chính Lượng hạ mí mắt, thấp giọng đáp, "Em biết rồi, Thiếu Kỳ, cám ơn sự quan tâm của anh, em sẽ tự chăm sóc bản thân được, sẽ không uống say nữa."
"Biết được thì tốt."
Tô Chính Lượng điều chỉnh cảm xúc nặng nề trong lòng, dời đề tài, "Thiếu Kỳ, thật xin lỗi vì lúc nào cũng bắt anh quan tâm em, anh bận rộn xã giao như vậy, vẫn nên để ý thân thể mình chút, dù sao anh cũng là người ba mươi tuổi rồi."
Du Thiếu Kỳ sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ, "Em nhắc, anh mới phát hiện ra, mình đã bị nói là đại thúc rồi, aiz, già rồi già rồi."
Tô Chính Lượng nhíu mày, "Nói cái gì đó, anh trẻ như vậy sao đã kêu già? Phải là thành thục, người thành công như anh, khiến bao nhiêu cô gái si tình đó."
Du Thiếu Kỳ cười khổ khoát tay, "Được rồi, Chính Lượng, đừng có giễu cợt anh nữa."
"Em chỗ nào là giễu cợt anh? Những lời này đều là em nói thật, nếu em là con gái, nhất định sẽ gả cho anh.".
Đam Mỹ Hay
Du Thiếu Kỳ nghe thấy người kia đáp lại, yết hầu nghẹn đắng, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, "Chính Lượng, em nghĩ như vậy sao?"
Tô Chính Lượng không chút do dự trả lời ngay, "Đó là đương nhiên."
"Hai vị, đồ ăn của hai vị đến rồi đây."
Canh cá cùng rau dưa cũng được bưng lên, hương khí bốn phía, khiến nước miếng chảy ròng ròng.
Tô Chính Lượng nhìn một bàn sắc hương mỹ thực, nói, "Thiếu Kỳ, nếu đồ ăn đã đến, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, canh cá này nhìn rất ngon, anh nếm thửu xem."
Nói xong, cậu liền đứng dậy muốn lấy thìa, ngược lại Du Thiếu Kỳ tay mắt lanh lẹ, y lấy mất thiaaf, đối Tô Chính Lượng nói, " Để anh lấy cho."
Không đợi Tô Chính Lượng phản đối, y liền múc một bát, đưa cho Tô Chính Lượng.
"Cám ơn, " Tô Chính Lượng nhận, đột nhiên nước từ trong bát trào ra.
"Nóng."
Tô Chính Lượng hít một ngum lãnh khí, vội buông tay ra, bát canh cá toàn bộ đổ trên bàn cơm
Du Thiếu Kỳ thần sắc biến đổi, " Bị bỏng sao?"
"Không có việc gì, " Tô Chính Lượng chịu đựng đau đớn, làm bộ như không có việc gì, múc bát khác.
Du Thiếu Kỳ nắm tay của đối phương, mắt nhìn đầu ngón tay đỏ bừng, quan tâm, "Đừng cậy mạnh, đều đã đỏ thành như vậy, mau đi dội nước lạnh."
Du Thiếu Kỳ vừa nói, một bên liền lôi kéo Tô Chính Lượng bước nhanh vào toilet.
Thực khách nhìn thấy hai nam nhân lôi kéo nhau đi qua, sôi nổi đàm luận, một số còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ai da, cậu nói coi, hai thằng đàn ông nắm tay nhau, không phải là đồng tính luyến ái chứ?"
"Ặc, đừng có nói nữa, ghê tởm muốn chết."
"Bọn họ thật sự lớn mật nha..."
Nghe được mấy chứ "Đồng tính luyến ái", "Ghê tởm", khiến sắc mặt Tô Chính Lượng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cậu dừng bước, đối với Du Thiếu Kỳ nói, "Thiếu Kỳ, em quay về chỗ đi, em tự xử lí được."
Du Thiếu Kỳ cầm chặt tay Tô Chính Lượng, như đinh đóng cột nói, "Không được, để em một mình, anh lo.".