Ăn một bữa cơm thật ngon miệng, Mộc Duyệt Nhi đi rửa chén.
Niệm Mị ấn một chuỗi dãy số, gọi ra ngoài.
"Ôi, bảo bối!" Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói một người phụ nữ.
"Mommy, con muốn giải trừ hôn ước với Lăng Trạch!"
Người phụ nữ tóc vàng bên kia không thể ngờ được mà mở to hai mắt, một lát sau mới nói: "Được nha, được nha! Mommy lập tức đi nói với daddy của con, bảo đảm ngày mai cả người con sẽ cảm thấy nhẹ nhàng! Tắt máy nhé bảo bối! Ngủ ngon!"
Niệm Mị nhướng mày, nở nụ cười dịu dàng, không có một chút khó chịu khi bị cắt đứt điện thoại.
Có một người mẹ yêu thương mình thật tốt!
Ngày hôm sau, chính thức bắt đầu đi học.
Buổi sáng Niệm Mị có hai tiết học, Mộc Duyệt Nhi cũng như vậy.
Sáng sớm Niệm Mị làm bữa sáng, sau khi hai người ăn xong rồi cùng nhau vai sóng vai đi vào sân trường.
Bởi vì tiết học đầu tiên hai người vừa khéo học cùng nhau, cho nên liền đi chung với nhau.
Tới phòng học, Niệm Mị tìm một vị trí trung gian ngồi xuống. Mộc Duyệt Nhi cũng ngồi xuống phía bên trái cô.
Những học sinh liên tiếp nối nhau vào, mỗi người đều nhìn Niệm Mị nhiều hơn một chút.
Bởi vì Niệm Mị lớn lên thật sự quá đẹp trai, thoạt nhìn giống như một soái ca hỗn huyết, chắc chắn so với những minh tinh kia chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng mà những quý tộc này đều rất có giáo dưỡng, nhìn một chút rồi dời đi ánh mắt.
Một lát sau, một người đi vào ngồi xuống phía bên phải Niệm Mị.
"Diệp Ni! Vì sao cô lại muốn giải trừ hôn ước? Chẳng lẽ cô không yêu tôi sao?"
Lăng Trạch chất vấn, ánh mắt tổn thương nhìn Niệm Mị, lửa giận trong lòng thiêu đốt khiến phổi của hắn cũng muốn bùng nổ.
Cô gái này, lại có thể dám chủ động giải trừ hôn ước, làm hắn mất hết thể diện, còn bị ba của mình mắng cho một trận.
Niệm Mị nhìn hắn một cái, Mộc Duyệt Nhi cũng nhìn lại.
Lập tức liền nổi giận, trực tiếp đứng lên.
"Vị bạn học này, cuối cùng cậu muốn thế nào? Diệp Ni vốn dĩ không quen biết cậu, cậu quấn lấy cậu ấy để làm gì?"
Lăng Trạch cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộc Duyệt Nhi một cái, lúc trước quả nhận hắn từng có ý định muốn chinh phục cô gái này, nhưng mà hiện tại hắn chỉ cảm thấy gai mắt cô ta, hiện tại hắn chỉ muốn biết vì sao Niệm Mị lại giải trừ hôn ước với hắn.
Niệm Mị lạnh mặt, thanh lãnh phun ra một chữ.
"Bẩn!"
Lăng Trạch mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Niệm Mị.
"Cô nói cái gì?"
"Diệp Ni nói cậu bẩn đấy, cậu không nghe hiểu tiếng người à?"
Mộc Duyệt Nhi trừng mắt nhìn Lăng Trạch, cảm thấy đứa con trai này thật chướng mắt, lớn lên còn không có đẹp bằng một nửa Diệp Ni đâu, lại có thể dám đến quấy rầy Diệp Ni!
"Cô câm miệng!" Lăng Trạch rống lên một tiếng đối với Mộc Duyệt Nhi.
Niệm Mị cầm cuốn sách trên bàn, trực tiếp ném về phía trên đầu Lăng Trạch.
"Bốp."
Lăng Trạch bị đập nên mức mắt nổ đom đóm, cả người cũng có chút choáng váng.
Mộc Duyệt Nhi cũng bị hành động của Niệm Mị dọa sợ.
Người trong phòng học đều nhìn về phía Niệm Mị.
Niệm Mị lấy khăn giấy từ trong cặp, xoa xoa mặt.
"Nước miếng của cậu văng lên trên mặt tôi!"
Người trong phòng học lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Trạch.
Thân là quý tộc, vậy mà lại chẳng khác nào một người đàn bà đanh đá nước miếng loạn bắn.
Lăng Trạch tỉnh táo lại liền nghe thấy những lời này của Niệm Mị, lời trách cứ nghẹn lại trong họng, làm cách nào cũng không thể nói nên lời.
Đây quả thật là do hắn sai, tuy rằng Niệm Mị như vậy có chút quá mức, nhưng hắn là con trai, cũng không thể so đo quá nhiều.
Niệm Mị xoay người rời đi, hiện tại cô muốn về ký túc xá rửa mặt, thật sự bẩn kinh, thật ghê tởm!
Lăng Trạch vươn tay muốn kéo tay Niệm Mị lại, nhưng Mộc Duyệt Nhi trực tiếp chắn ở trước mặt hắn, giận trừng mắt hắn.
Lăng Trạch tay nắm chặt lại thành cú đấm, gân xanh nổi lên.
"Đứa con gái như cô, có biết phiền hay không! Cho dù cô muốn khiến cho tôi chú ý cũng phải nhìn xem tình thế hiện tại, bằng không chỉ sẽ làm người khác chán ghét mà thôi!"