Một cái dao găm đâm vào ngực Niệm Mị! Máu chậm rãi tràn ra.
"Giết, tao... Tao giết người rồi!"
Mồm miệng của tên đàn ông cầm dao găm có chút không rõ, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, sau khi lui về phía sau vài bước xoay người liền chạy.
Mấy người thấy có người bị giết, cũng đều bị dọa xoay người liền chạy.
Khóe môi Niệm Mị vương máu tươi, hơi hơi mỉm cười nói với Mộc Duyệt Nhi: "Duyệt Nhi, cậu phải sống cho thật tốt!"
Nói xong cả người liền ngã trên mặt đất, chết ngất đi.
Thần thái trong mắt Mộc Duyệt Nhi chậm rãi khôi phục, tiếng vọng lại trong đầu chính là câu kia. Duyệt Nhi, cậu phải sống cho thật tốt!
Thời điểm Mộc Duyệt Nhi lấy lại tinh thần thì thân thể của Giản Diệp Ni đã hoàn toàn chết đi, Niệm Mị lơ lửng ở giữa không trung, nhìn Mộc Duyệt Nhi ôm thân thể Giản Diệp Ni khóc rống.
Nhìn Mộc Duyệt Nhi sau khi về nhà đem mình nhốt lại trong phòng vài ngày không ăn không uống.
Nhìn Mộc Duyệt Nhi tìm người hầu đã hạ dược cô ta nhưng lại không có kết quả. Hai người kia chỉ là do Niệm Mị biến hóa ra, Mộc Duyệt Nhi đương nhiên là tìm không thấy.
Cuối cùng Mộc Duyệt Nhi cùng Lăng Trạch kết hôn.
Ngày hôm sau kết hôn, Mộc Duyệt Nhi đứng ở trước mộ của Giản Diệp Ni mà khóc.
"Diệp Ni, làm sao cậu lại có thể tàn nhẫn như vậy? Cậu xem hiện tại tớ đã quá tốt như vậy rồi, cậu nhìn đi! Nếu không phải cậu, tớ đã sớm chết! Làm sao tớ lại đáng giá dùng sinh mệnh của cậu để đổi lấy chứ? Rõ ràng cuộc sống của cậu tốt đẹp đến như vậy, vì sao lại muốn bởi vì một kẻ đã bị hủy hoại như tớ mà từ bỏ?"
Cũng ở sau lần đó Mộc Duyệt Nhi có con, ban đêm cô ta thường xuyên đều khóc thút thít.
Từng nhiều lần đứng ở trên sân thượng, muốn nhảy xuống. Có đôi khi sẽ cầm thuốc ngủ ngơ ngác, nhưng thời điểm khi cô ta muốn tự sát lại nhớ tới lời nói của Niệm Mị muốn cô ta sống cho thật tốt.
Mệnh của mày là Diệp Ni đổi lấy, mày phải sống cho thật tốt! Mộc Duyệt Nhi thường xuyên nói với bản thân mình như vậy.
Nhưng mà hình ảnh bị vũ nhục thường xuyên hiện lên ở trong đầu Mộc Duyệt Nhi, trong mắt hận của Mộc Duyệt Nhi đã đem chính mình bao phủ.
Khi đêm khuya trong mộng lại là Niệm Mị dịu dàng tươi cười.
Mộc Duyệt Nhi đem đứa bé kia sinh ra, đúng là đứa trẻ kiếp trước làm Giản Diệp Ni nhiễm bệnh đường sinh dục.
Niệm Mị chưa từng có cảm thấy đứa trẻ là vô tội, nếu kiếp trước cậu ta ra tay hại Giản Diệp Ni, như vậy kiếp này cậu ta liền ở trong danh sách trả thù của Niệm Mị.
Đứa trẻ thì cũng không thể trốn tránh lấy cớ cho hành vi của mình, là một đứa trẻ thì như thế nào? Kiếp này cái gì cậu ta cũng chưa có làm thì như thế nào? Nên thừa nhận vẫn phải nên thừa nhận!
Mỗi ngày Mộc Duyệt Nhi đánh chửi đứa nhỏ, Lăng Trạch chỉ ở một bên nhìn. Đứa trẻ có phải của hắn hay không hắn cũng không biết, sao có thể đi giúp nó! Huống chi vẫn là bởi vì mẹ của nó hại chết người hắn yêu.
Niệm Mị lơ lửng ở trong không trung, khóe môi treo lên ý cười dịu dàng.
Hận ý của đứa bé kia đối với hai người từng ngày gia tăng.
Ở thời điểm đứa trẻ ba tuổi đã bị Mộc Duyệt Nhi đánh gãy một chân, nhưng mà lại không có đưa đi bệnh viện, làm đứa bé kia thành tàn tật cả đời.
Niệm Mị lẳng lặng nhìn đứa trẻ chậm rãi hắc hóa. Vào năm mười tuổi, dùng thiên phú hơn người của cậu ta huỷ hoại Mộc gia cùng Lăng gia.
Đem Mộc Duyệt Nhi cùng Lăng Trạch cầm tù, tiến hành ra tấn khác người đối với cả hai.
Mộc Duyệt Nhi và Lăng Trạch bị tra tấn mười năm mới chết đi.
Cho đến khi Mộc Duyệt Nhi hai người chết đi, Niệm Mị mới trở lại địa phương của mình.
Một nơi đen tối không biết tên trong không gian, nơi có ánh sáng duy nhất hình thành một vòng sáng có một người phụ nữ.
Khuôn mặt người phụ nữ sâu sắc, vẻ mặt bình thản.
"Nguyện vọng của cô tôi đã hoàn thành, linh hồn của cô sẽ biến thành đồ ăn của tôi!"
"Được!"
Người phụ nữ bình tĩnh phun ra một chữ, nhắm hai mắt lại.
Sương đen chậm rãi đem người phụ nữ bao lấy, đợi sương đen tan đi, bóng dáng của người phụ nữ kia đã biến mất tại chỗ.