"Mê Nguyệt ở lại, còn những người khác đều lui ra hết đi!"
"Vâng!"
Đợi tất cả đi hết rồi Niệm Mị mới nói. "Có vấn đề gì muốn hỏi thì hỏi đi!"
"Nương nương, vì sao người lại đối xử với hoàng thượng như vậy ạ?"
"Bởi vì không yêu thôi! Không thích liền chẳng sinh ra nhiệt tình."
Mê Nguyệt cúi đầu, không hỏi lại.
Bên trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ có mỗi Dực hoàng ngồi trên án thư. Sắc mặt vô cùng xấu, tờ giấy trong tay bị hắn vò đến biến hình.
Đột nhiên một thân ảnh đen thình lình xuất hiện quỳ gối trước mặt Dực hoàng.
"Hoàng thượng, đêm nay có muốn xuất cung không?"
Đem tờ giấy trong tay xé nát, Dực hoàng điều chỉnh tốt tâm tình.
"Đi thôi!"
Bay đến Tứ hòa viện trong thành, lúc này Dực hoàng khoác trên người một thân thường phục, cả khuôn mặt tràn đầy tươi cười ôm một nữ nhân trong ngực. Diện mạo nữ nhân thanh tú, nụ cười trên môi vô cùng hạnh phúc.
"Mẫn Nhi!"
"Vâng!"
Triệu Mẫn ôm Dực hoàng chặt thêm vài phần. Đột nhiên nàng có cảm giác hôm nay Dực rất kỳ lạ. Có loại cảm giác bất thường làm tâm nàng trũng xuống, giác quan thứ sáu của nữ nhân trước nay đều luôn rất nhạy cảm.
Nàng vốn dĩ là một y tá bình thường ở thế giới khác, có một lần đi lấy thuốc lại đúng lúc thang máy bị hỏng, mà thuốc lại cần dùng gấp nên nàng liền đi cầu thang, không nghĩ tới đi quá nhanh làm nàng té cầu thang rồi xuyên đến cái thế giới xạ lạ này.
Lúc ấy Dực bị thương, ngất xỉu ở ven đường. Nàng thấy y phục trên người hắn cao quý liền suy đoán hắn không phải người tầm thường. Vì vậy nàng nổi lên một kế hoạch âm thầm, nàng cứu hắn, lãnh đạm với hắn, coi hắn như một người bình thường mà đối xử.
Nàng đã từng là một người rất yêu thích tiểu thuyết, đối với loại nữ chính xuyên qua như thế này nàng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Sự thật chứng minh hắn quả thật đã yêu nàng. Chính vì vậy nàng đưa ra yêu cầu một đời một kiếp một đôi người.
Hắn bề bộn nhiều việc, nàng biết bối cảnh của hắn khẳng định rất lớn mạnh. Hắn nói với nàng muốn nàng đợi hắn, hắn sẽ cố gắng cho nàng một đời một kiếp một đôi người. Nàng biết hắn không có lừa gạt mình.
Nhưng hôm nay hắn lại khiến cho nàng có cảm giác hốt hoảng.
Nghĩ đến đây, Triệu Mẫn ngẩng đầu, nhìn cằm Dực hoàng.
"Dực, chàng có tâm sự gì phải không?"
Dực hoàng nghe vậy cúi đầu nhìn Triệu Mẫn. Trong ánh mắt nàng toàn bộ đều là quan tâm hắn nhưng lại không biết tại sao trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Niệm Mị dịu dàng cười.
"Không có! Làm sao vậy!" Dực hoàng xoa đầu Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn bĩu môi, hiển nhiên rất không vừa lòng với câu trả lời của hắn.
Dực hoàng cúi người hôn nhẹ lên môi nữ nhân trong ngực, ôm nàng vào sân.
Khoảng 5 giờ sáng ngày hôm sau, Dực hoàng mới rời khỏi sân viện của Triệu Mẫn. Hắn và Triệu Mẫn trở thành người yêu ngày đó liền ở bên nhau.
Triệu Mẫn ở thế giới kia đã hai mươi hai tuổi, trải qua hai lần yêu nhau đã sớm chẳng còn gì lạ lẫm. Dực hoàng yêu nàng tuy rằng có chút không thoải mái nhưng mà cuối cùng cũng vẫn không có ghét bỏ nàng.
Dực hoàng vận khinh công nhanh chóng bay về phía hoàng cung.
Ám vệ canh giữ bên ngoài cửa đợi cả đêm cũng theo sát phía sau.
Mà Triệu Mẫn đứng trong viện nhìn bóng lưng Dực hoàng không chút do dự rời đi, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Gió lạnh buổi sớm thổi qua trên mặt Dực hoàng làm mặt hắn có chút trắng bệch. Nhưng Dực hoàng lại giống như không cảm nhận được mà còn tăng tốc.
Dực hoàng cũng không biết là vì sao, rõ ràng người mình yêu là Triệu Mẫn, nhưng thời gian cùng nàng ấy ở chung thì trong lòng lại luôn nghĩ đến Niệm Mị.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh Niệm Mị dịu dàng cười, Niệm Mị nói không yêu hắn làm hắn cảm thấy thật loạn.
Hiện tại hắn muốn gặp nàng ngay lập tức, rất muốn!
Nghĩ là làm, một đường bay thẳng đến hoàng cung, y phục trên người còn chưa thay, Dực hoàng đã vội vã chạy đến cung Mạch Phỉ.
Vòng qua cung nhân, đi thẳng đến phòng của Niệm Mị.
Niệm Mị nằm ở trên giường, dù đang ngủ say, nhưng khóe miệng vẫn theo thói quen gợi lên một độ cong nhẹ nhàng.
Tay Dực hoàng chậm rãi vươn ra, muốn chạm vào mặt Niệm Mị.