"Thái y! Thái y, nương nương lại hôn mê rồi!" Mê Ý một bên vừa chạy vừa hô.
Lão thái y vẫn luôn chờ ở Thiền điện vội vàng mang theo hòm thuốc trên lưng tiến lên xem xét.
Mê Ý nôn nóng đi lại trước mặt thái y, mà Dực Hoàng ở trên xà nhà cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm thái y.
(Làm khỉ đu xà vui không anh? Sao cứ leo hoài:>>)
Sau khi bắt mạch xong, vẻ mặt thái y nghiêm túc nói: "Mạch tượng của nương nương rất kì lạ! Nhưng mà nương nương cũng không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ cần sau khi người tỉnh lại rồi cho người ăn một chút gì đó là được rồi! Tuy nhiên trong một tháng gần đây nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt! Nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?" Mê Ý nhíu mày, rồi nhìn Niệm Mị đang ngủ.
"Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
"Nhưng mà nương nương người lại không uống thuốc!"
"Chuyện này, ta sẽ tự kê một đơn thuốc, ngươi phải nhớ rõ mỗi ngày đều phải làm cho nương nương uống! Nhớ kĩ nhất định phải là tự mình làm, vì dù gì trong hậu cung này cũng..."
Chưa đợi thái y nói xong, Mê Ý liền hiểu ý ông ta muốn nói.
"Nô tỳ đã hiểu!"
Dực Hoàng ở trên xà nhà cũng nhớ kỹ lời thái y nói, rồi phi thân rời đi.
Lại qua một ngày, Niệm Mị mới dần dần tỉnh lại, lần này thân thể của nàng đã khỏi hẳn. Chỉ là đã lâu vẫn chưa ăn gì nên thân thể có chút mỏi mệt vô lực.
"Nương nương, người tỉnh rồi sao? Người có muốn ăn chút cháo không?" Mê Ý thấy Niệm Mị tỉnh lại, vội tới đỡ thân thể của nàng ngồi dậy.
Nụ cười dịu dàng của Niệm Mị xuất hiện trên khóe miệng, gật gật đầu.
Sau khi thân thể khôi phục, Niệm Mị liền yêu cầu đi dạo Ngự Hoa Viên.
Mê Ý có chút khó xử nhìn Niệm Mị.
"Nương nương, thân thể của người còn chưa có khỏi hẳn đâu! Thái y nói muốn người điều dưỡng cho thật tốt!"
Niệm Mị mặc một thân y phục màu trắng, dịu dàng nhìn Mê Ý.
"Ta chỉ là đi dạo hoa viên mà thôi, cũng không phải đi nhảy sông mà!"
"Phi phi, nương nương người nói gì vậy, dạo Ngự Hoa Viên đương nhiên là có thể, nhưng mà phải mang theo nhiều thêm vài người!" Mê Ý phi mấy cái, sợ Niệm Mị thật sự đi nhảy sông nên đành phải thỏa hiệp.
"Mang em đi là đủ rồi!"
"Nhưng mà..."
Mê Ý còn muốn nói gì đó thì Niệm Mị lại trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng.
"Chẳng lẽ em cảm thấy mình còn không thể chiếu cố tốt ta à?"
"Không phải như vậy!"
"Nếu vậy thì đi thôi!" Niệm Mị trực tiếp quyết định giúp Mê Ý, nhìn khuôn mặt rối rắm của Mê Ý, nụ cười trên môi cong thêm vài phần.
Đi vào Ngự Hoa Viên, Niệm Mị bảo Mê Ý đi lấy thức ăn cho cá còn mình thì đứng chờ bên cạnh ao.
"Người nọ là ai?" Triệu Mẫn thấp giọng hỏi cung nữ bên người.
"Đó là Mạch hoàng phi!" Cung nữ thấp giọng đáp.
"Đó chính là Mạch hoàng phi ư!" Triệu Mẫn thấp giọng nỉ non.
Tới hoàng cung mấy ngày nay, tên mà nàng ta nghe thấy nhiều nhất chính là Mạch hoàng phi.
Sủng quan lục cung! Kiêu căng ương ngạnh!
Trực giác nói cho nàng biết, Dực thay đổi có liên quan đến vị Mạch hoàng phi kia.
Triệu Mẫn treo lên nụ cười ôn hòa rồi đi về phía Niệm Mị.
"Mạch tỷ tỷ!"
Niệm Mị nhìn về phía Triệu Mẫn, nhẹ nhàng cười.
"Ngươi là?"
Gương mặt tươi cười dịu dàng của Triệu Mẫn trong nháy mắt cứng đờ!
Bởi vì Niệm Mị cười thật sự quá dịu dàng ôn hòa, mà nụ cười dịu dàng điềm đạm của Triệu Mẫn so với Niệm Mị thì có vẻ dối trá vô cùng!
Bạch liên hoa! Triệu Mẫn trực tiếp định ra hình tượng trong lòng cho Niệm Mị!
Điều chỉnh tốt tâm trạng, Triệu Mẫn điềm đạm nói: "Muội là Mẫn hoàng tần, tỷ tỷ gọi muội Mẫn nhi là được rồi!"
Niệm Mị gật gật đầu, ý cười ôn hòa trên mặt không hề thay đổi, tiếp tục nhìn đàn cá đang bơi lượn trong hồ.
"Tỷ tỷ rất thích cá sao?" Triệu Mẫn đến gần Niệm Mị rồi nói.
Niệm Mị nhẹ nhàng nói: "Ta không thích cá!"
"Vậy?" Triệu Mẫn nghi hoặc nhìn Niệm Mị.
"Thấy bọn nó tự do bơi lượn như vậy, cảm thấy thực thư thái!"
"Là vậy ư?"
Triệu Mẫn thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng vươn tay về phía Niệm Mị, muốn đẩy nàng vào trong hồ cá.
Nàng ta nghe nói, mấy ngày trước cũng là bởi vì nữ nhân này mà Dực mới rời khỏi cung điện của mình.